Bà là ai, Thiền Y không nói rõ nhưng Tiết Thanh biết.
Tống phu nhân bệnh chết, điều này đều được đám thái y xác minh, huống chi còn bị bệnh cả mười năm nay...
Tận mắt nhìn chết đi là như thế nào?
Nàng ta không phải đại phu, cho dù là đại phu thì cũng đôi khi bất lực với chứng bệnh, chỉ có thể tận mắt nhìn người bệnh trút hơi thở cuối cùng. Điều này không thể bị chất vấn được.
Nhưng không cứu, mặc kệ, là có ý gì?
Tiết Thanh nhìn Thiền Y.
Thiền Y không phải Thiền Y ngày xưa, khuôn mặt đã trang điểm nhẹ, vẻ ngây ngô của tiểu tỳ nhà bên đã vơi bớt, mặc y phục đẹp đẽ, trông quý giá và đoan trang.
"Là lúc ngươi bị đánh lén, lúc ấy Tống phu nhân muốn đi tìm ngươi, nàng ta ngăn cản, không, cũng không phải ngăn cản. Nàng ta không nói gì để ngăn cản, nhưng không biết vì sao Tống phu nhân thấy nàng ta thì bỏ chạy, sau đó ngã xuống đất. Sau đó nàng ta liền mặc kệ, đứng đó nhìn..."
"Nàng ta nói trong mắt mẹ là nàng ta hại nàng, nếu Tống phu nhân không tin nàng ta, nàng ta sẽ mặc kệ. Tống phu nhân giãy giụa trên đất, nàng ta không gọi ai, cũng không làm gì. Sau đó Tống phu nhân bất động, nàng ta đi tới bên người Tống phu nhân, nói..."
Thiền Y nhìn Tiết Thanh, Tiết Thanh cũng nhìn nàng.
"Mẹ ạ. Mẹ chết như thế này là vì Tiết Thanh, lòng rất vui vẻ nhỉ."
......
Gió lạnh của buổi sáng mùa đông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-de-co/1999806/quyen-3-chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.