Nàng nói không sai. Tống phu nhân bị tâm bệnh, triền miên nằm trên giường bệnh, hao tổn nguyên khí mà chết, đó là vì đã làm mất con gái. Nhưng đây cũng không phải là do con mình, mà là vì hắn. Tống Nguyên sao không biết điều này.
Tống Nguyên giơ tay che mặt, úp sấp trên quan tài, đánh vào quan tài những tiếng thùng thùng. Tiếng nức nở phát ra từ trong yết hầu hắn, khô khốc như cạo xương, khiến người ta sợ hãi.
Tống Anh đứng lên, không cất bước, chỉ khẽ than một tiếng.
Tiết Thanh nhìn Tống Nguyên, lại nhìn Tống Anh.
"Ta nói sai cái gì à?" Nàng khẽ hỏi, ánh mắt đầy vô tội.
Tống Anh lắc đầu: "Không, ngươi nói không sai."
Tiết Thanh nhìn người phụ nữ trong quan tài và Tống Nguyên đang thất hồn lạc phách đụng thùng thùng vào nắp quan tài, nói: "Đó là ta nói quá thẳng."
Tống Anh lại lắc đầu, nói: "Tiết Thanh, về chuyện này, ta không có tư cách an ủi bất cứ ai, cũng không có tư cách nói."
Tiết Thanh à một tiếng. Tống Anh nhìn quan tài, thong thả bước tới từng bước một.
"Có lẽ lúc này ta phải nói đây là lỗi của ta." Nàng ta nói: "Nhưng Tiết Thanh ạ, ngươi có lẽ cũng biết, đây không phải lỗi do ta. Ta mà nói như vậy thì quá dối trá."
Tiết Thanh gật đầu, nói: "Ngươi nói đúng."
Tống Anh nhìn Tống Nguyên đang bi thương: "Chuyện này không nói rõ được ai sai nhưng không ai là không đau khổ. Đây là việc mà chẳng ai muốn nó xảy ra cả.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-de-co/1999798/quyen-3-chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.