Tiết Thanh nghe thấy tiếng chúc mừng.
Hoàng cung rất lớn, vậy thì nàng có lẽ vẫn còn ở gần đại điện đang thượng triều.
Chỗ này so với điện bên cạnh lớn hơn một chút, lộng lẫy hơn một chút, cấm quân đưa nàng đến đứng canh ngoài cửa, trong phòng chỉ có vị thái y lúc trước.
Tiết Thanh không thèm để ý hắn, khẽ thở một hơi.
Thái y cũng không để ý nàng, vết thương bị đau đương nhiên sẽ kêu rên thở dài, không có gì kỳ lạ, tiếp tục ngồi ngây người, cũng không biết đang đợi cái gì, đợi thiếu niên kia cho phép xem vết thương sao?
Đế cơ điện hạ thiên tuế, thật thú vị, Tiết Thanh nhếch mày, không biết đế cơ điện hạ sẽ khen thưởng nàng thế nào, nàng cũng coi như là đã đổ máu vì nước, là công thần đã vì nước mà giết người... Phong làm quận chúa hay cái gì đó không quá đáng chứ?
Quận chúa, mặc dù thấp hơn một bậc so với đế cơ công chúa nhưng cũng không tệ, địa vị càng lớn, trách nhiệm càng lớn, làm quận chúa sẽ không phải giống như làm đế cơ công chúa sống mệt chết mệt nơm nớp lo sợ vào sinh ra tử…
Con bà nó!
Tiết Thanh vươn tay đập lên giường, “bang” một tiếng, thái y ngồi bên cạnh không bị dọa giật mình, người đẩy cửa ra bước vào lại bị dọa giật mình.
Đó là một nữ tử khoảng mười sáu mười bảy tuổi, trong tay xách một hòm thuốc, một chân vừa bước vào đã bị một tiếng bang này dọa phát run.
Thiếu nữ, hòm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-de-co/1999786/quyen-3-chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.