Lúc này ở trước điện, bá quan lại từ trên cao nhìn xuống, đại quân tụ tập ở bốn phía, cung nỏ sẵn sàng, hai người đứng đối diện nhau ở giữa sân, tiếng ra lệnh của các tướng lĩnh quanh quẩn, tiếng người này la xong thì có tiếng người kia hô quát, giống như trời hạn gặp mưa rơi xuống đất.
Vẻ mặt của Tần Đàm Công không có chút thay đổi, chỉ là ánh mắt vốn dừng ở trên người Đốc lại chuyển về phía cửa cung, ánh mắt hòa nhã.
Đám người Trần Thịnh ở phía sau cũng nhìn qua, có lẽ bọn họ không quen giọng nói này nhưng xưng hô kia lại quá rõ ràng.
Con trai của Tần Đàm Công… Tần Mai.
Tống Nguyên nhíu mày, con trai của Tần Đàm Công tự nhiên là phải bắt nhưng không hạ lệnh bắt được liền đưa tới nơi này.... Loại chuyện bắt con uy hiếp cha này chỉ cần nói một câu Tần Mai đã chịu tội là đủ, không cần phải đưa tới trước mắt.
Theo tiếng nói vừa dứt, cấm quân ở bên cửa thành tách ra như mặt nước, một người trẻ tuổi mặc áo lụa đi tới, hình dáng vẫn tuấn tú như trước, không có chút chật vật giống như tù nhân. Sắc mặt của Tống Nguyên thay đổi, người trẻ tuổi kia đâu chỉ không chật vật giống như tù nhân, hắn vốn dĩ là không có thành tù nhân.
Tần Mai chậm rãi đi tới, góc áo theo bước chân tung bay, trong tay trắng như ngọc chậm rãi vứt ra một vật đen tuyền, lớn bằng bàn tay, bay múa ở dưới ánh mặt trời, vừa nhìn giống như là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-de-co/1999781/quyen-3-chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.