Sáng sớm cuối mùa thu, gió lạnh thổi qua đường hẻm làm quần áo bay bay, làm người ta có cảm giác hơi run run. Trong tay Tống Anh bưng một tách trà có nắp.
“Hổ Tử ăn cơm.”
Nàng nói, đứng tại chỗ không nhúc nhích, nhìn tách trà có nắp trong tay mình.
“Mẹ, thuốc đã nấu xong, uống thuốc trước đã.”
Tống phu nhân nhìn nàng, tay siết chặt vạt áo choàng lại, chậm rãi lui về phía sau.
“Gần đây con cảm thấy thuốc rất tốt.”
Tống Anh nói, khuôn mặt vui mừng mỉm cười.
“Thân thể đã khỏe lại, chỉ cần cố gắng bồi dưỡng như thế thì sẽ càng tốt hơn.”
Tống phu nhân cắn môi dưới, môi dưới không có huyết sắc đã ửng đỏ, chân vẫn chậm rãi lui về phía sau. Tống Anh nói:
“Mẹ, mẹ muốn làm gì, cứ việc nói với con.”
Nàng vẫn đứng yên tại chỗ, nhìn Tống phu nhân.
“Đã qua lâu như vậy, mẹ còn không tin con?”
Trong mắt Tống phu nhân có nước mắt chảy xuống, lắc đầu, áo khoác đong đưa, mũ áo choàng rớt xuống. Nhìn thấy Tống phu nhân lắc đầu, Tống Anh nở nụ cười, vui vẻ tiến lên một bước:
“Con biết mẹ vẫn tin con.”
Nhìn thấy Tống Anh đi tới, Tống phu nhân như bị dọa sợ, đột nhiên bước chân nhanh lui về phía sau… Tống Anh đang định bước ra bước nữa thì ngừng lại, bóng đen của bức tường ngõ hẻm che nửa bên mặt bị thương của nàng, nửa bên mặt kia ở dưới nắng sớm nở nụ cười kiều diễm như hoa, nhưng lúc này nụ cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-de-co/1999755/quyen-3-chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.