"Binh sĩ của chúng ta vốn không có can thiệp vào chuyện của dân chúng, thế nhưng nếu như tình trạng thổ phỉ nghiêm trọng như thế, vậy thì binh sĩ đóng quân ở đó cũng nên nghe theo sự sai khiến của quan phủ."
Trong điện, giọng của Tần Đàm Công tiếp tục vang lên, ôn hòa và chậm chạp:
"Sớm ngày bắt được đạo tặc thì cũng có thể cho người nhà của những người bị hại và dân chúng một chút công đạo."
Trong điện lặng ngắt như tờ. Theo lý thuyết chỉ cần Tần Đàm Công mở miệng thì sẽ có Tống Nguyên cao giọng phụ họa phía sau, thế nhưng hôm nay Tống Nguyên lại không có ở đây.
Trần Thịnh lạnh lùng nhìn Tần Đàm Công nói: "Những người bị thổ phỉ sát hại vừa hay lại chính là những người tùy tùng tại núi Trương Công vào mười năm trước bị Thanh Hà tiên sinh tra ra được. Bọn họ vốn dĩ muốn vào kinh thành để nghe ngóng tin tức. Tần Công gia, ngài nghĩ xem những tên thổ phỉ này có phải rất biết cách chọn người hay không?"
Tần Đàm Công thần sắc vẫn như trước, nói: "Tiên đế Nhân Thiện năm đó sau khi băng hà, những người tùy tùng này không bị tra hỏi cũng không bị ban chết theo, họ vẫn nhận được quan to lộc hậu như trước." Hắn nhìn Trần Thịnh nói: "Ta nhớ không nhầm thì năm đó, tướng gia còn ban thưởng cho không ít người nữa. Có lẽ là do nhà cửa quá giàu có nên mới dẫn tới việc bị thổ phỉ nhớ thương chăng."
Tần Đàm Công rất ít khi nói giỡn, thế nên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-de-co/1999740/quyen-3-chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.