Gọi cái gì? Sở Minh Huy bị hỏi làm cho nghẹn, liền cố gắng nuốt miếng trái cây trong miệng xuống.
"Liên Đường ca à." Hắn nói, lại cất giọng cao lên: "Liên Đường ca à, hay là phải gọi huynh là Trương lão gia?" Nói xong tự ôm bụng cười ha ha.
Trương Song Đồng giơ tay vỗ hắn: "Cười cái gì mà cười, đây là lúc nào rồi."
Sở Minh Huy im miệng lại.
Trương Liên Đường không để ý bọn họ, như có suy nghĩ: "Liên... Liên Đường... Liên... lụy?"
Nếu một người đụng vào người khác, không nên nói liên lụy.
"Liên Đường thiếu gia, sao vậy?" Ở một bên, Tưởng Triệu Tử thân thiết hỏi, giơ tay khẽ vỗ vào tay hắn.
Trương Liên Đường nhìn hắn, lại nhìn bàn tay đang vỗ mình, bàn tay kia chỉ chạm vào cánh tay, thấy hắn nhìn thì lập tức thu lại. Đây là quen biết bình thường, nhưng không tính là thân cận nên vẫn giữ khoảng cách. Người kia... Hắn quay đầu, nhìn phía trước.
"Tránh ra hết nào."
"Hãy rời khỏi nơi này."
"Tướng gia đến, mọi người lui ra sau."
Đám nô bộc của Vương gia vừa khách khí vừa lại không cự tuyệt mà đuổi người bên này. Mọi người đều lùi ra sau. Nơi đâu cũng là đầu người, đã không còn thấy mấy nữ tử kia đâu nữa.
"Liên Đường ca, chúng ta sang bên này."
"Chắc là Liên Đường ca sợ quá hả?"
"Đừng để ý tới hắn, đang suy nghĩ cái gì đó nhập tâm quá mà."
Các thiếu niên hi hi ha ha lui qua một bên theo lời của đám tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-de-co/1999731/quyen-3-chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.