Ngày ấy, ban đầu nàng đi bái Thanh Hà tiên sinh làm thầy, gặp được Tứ Hạt tiên sinh, nàng và lão có cá cược một chuyện.
“Tiểu huynh đệ, ta và ngươi có duyên, ta hứa với ngươi một chuyện, ngươi đi học còn không phải là muốn cầu công danh hay sao? Ta bảo đảm ngươi sẽ toại nguyện, đạt được công danh mà ngươi muốn nhất, bằng không ta sẽ trả lại cho ngươi gấp mười lần quà cáp và tiền nhập học.”
Lúc đó cái công danh đầu tiên nàng nói ra chính là đỗ trạng nguyên.
Đã bao lâu rồi? Tiết Thanh vươn ngón tay ra tính.
Tứ Hạt tiên sinh đưa ba ngón tay lên: “Ba năm, đã ba năm.”
Tiết Thanh nói: “Mới ba năm đã thi đậu trạng nguyên rồi.” Tiết Thanh thầm than.
Đúng không, đúng không, tại sao có thể làm đươc như vậy? Là công lao của ai?
Tiết Thanh ôm tay, cất bước lướt qua Tứ Hạt tiên sinh nói: “Con quả là một thiên tài.”
Ta nhổ vào, Tứ Hạt tiên sinh đuổi theo tức giận nói: “Con nên cảm ơn ta, không có ta con làm gì có ngày hôm nay.”
Tiết Thanh nói: “Cảm ơn à, con vẫn luôn biết ơn, vì hôm nay con đã đắc tội không biết bao nhiêu người, con thật cảm tạ chết chính mình a.”
Mặc kệ con, Tứ Hạt tiên sinh đảo cặp mắt trắng dã, giành trước ngồi xuống ghế bập bênh, vỗ bụng nói: “Mặc kệ nói như thế nào, chuyện này kết thúc, ta tự do, không bao giờ còn phải xem sắc mặt người khác nữa.”
Tiết Thanh hướng ra bên ngoài, lớn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-de-co/1999720/quyen-3-chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.