Bên trong phòng là một khoảng không yên tĩnh.
Yên tĩnh đến nỗi có thể nghe thấy được tiếng thở đều đặn của Tống phu nhân, lúc này bà đã ngủ say. Bên ngoài không biết từ nơi nào truyền đến âm thanh vui đùa ầm ĩ, xen lẫn đó là tiếng kêu của mấy gã sai vặt và mấy nha đầu, bọn họ đang chơi đùa với Tống Hổ Tử.
Tống Anh cười, nói: “Ngày xưa người ta thường dựa vào công danh hay chức quan của bản thân để tha tội cho người thân, bạn bè, còn hắn thì ngược lại, lấy công danh của mình để hỏi tội người khác, hắn chính là người đầu tiên, Thanh Tử thiếu gia, ngươi lại cho mọi người một đề khó nữa rồi.”
…...
Trong đại điện xôn xao.
Mấy thí sinh vốn đang lo lắng vì bối rối, hoảng loạn cũng không còn hồi hộp, căng thẳng như vậy nữa. Thân thể cứng ngắc khẽ di chuyển, liếc nhìn lẫn nhau, vẻ mặt ai nấy đều kinh ngạc và đầy vẻ khó hiểu, xảy ra chuyện gì rồi? Vì sao nó lại không giống với những lời đồn bên ngoài về cung vàng điện ngọc của vua chúa?
Bên trong bọn họ tất nhiên cũng có người luôn giữ vẻ mặt bình tĩnh, không lo lắng.
“Quả nhiên là vậy.” Bùi Yên Tử nói.
Mấy thí sinh lớn tuổi đứng bên cạnh nghe vậy liền nhìn qua, giọng nói trầm thấp run rẩy vang lên: “Là sao? Chẳng lẽ đã có kế hoạch trước ư?”
Bùi Yên Tử không né tránh mà quay đầu nhìn hắn nói: "Đương nhiên rồi, nếu không thi trạng nguyên làm gì chứ.”
Thi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-de-co/1999716/quyen-3-chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.