Chén trà ấm áp tỏa ra một mùi thơm thoang thoảng, từ trong một đôi bàn tay này đưa cho một đôi bàn tay khác.
Tiết Thanh đang cầm chén trà, tựa như vào mùa đông được cầm lò sưởi tay vậy, liền xoay xoay, được một chốc mới đưa lên miệng nhấp từ từ từng ngụm từng ngụm.
Xuân Hiểu cầm khăn tay ngồi bên cạnh nàng, liền đưa tay lau đi mồ hôi đang toát ra trên trán và thái dương của nàng, nhỏ nhẹ nói: “Còn có cả trà đá, có mứt hoa quả, còn muốn gì nữa không? Chàng không cần đi đâu, để ta lấy cho chàng ăn.”
Những tiếng nói chuyện khe khẽ cũng không hề khiến người ta phiền lòng, sự im lặng trong phòng đều bị những âm thanh này lấp đầy, dần dần trở nên tràn đầy sức sống.
Tiết Thanh uống cạn chén trà, co người lại một chút rồi duỗi thẳng ra một cách khoan khoái.
“Trà uống ngon quá.” Nàng nói.
Xuân Hiểu cười hi hi một cái: “Điều đó là đương nhiên rồi.” Trong đáy mắt Tiết Thanh như chợt lóe lên nụ cười, chỉ tiếc không thể thắp đèn mà soi cho rõ, chỉ có thể mơ màng nhìn không tới: “Ta ấy nhé, bây giờ cũng sống rất tốt ấy chứ. Ở nơi này đồ ăn thức uống và cả đồ dùng đều là những thứ tốt cả.”
Tiết Thanh cũng cười, nói: “Là những thứ tốt hay là tốt nhất vậy?”
Xuân Hiểu nhất thời tiu nghỉu, dùng giọng oán trách nói: “Thanh Tử thiếu gia thật là, một chút cũng không chịu nhường nhi nữ nữa.”
Tiết Thanh liền cười ha ha.
Tiếng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-de-co/1999686/quyen-2-chuong-198.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.