Một đêm mưa nặng hạt, mãi đến khi trời sáng mới tạnh. Kinh thành cuối tháng hai lại càng thêm lạnh giá, con đường lát đá xanh trơn trượt, rất nhiều người khi ra khỏi nhà giày bị quấn cỏ vấp ngã. Dù rằng như vậy, khi trời sáng hẳn, trong ngoài cổng thành cũng chật ních người đợi vào thành.
Xe ngựa được ba tầng quan binh áo giáp hộ vệ chạy như bay về phía cổng thành, không hề có ý đi chậm lại. Xe ngựa của dân chúng bên đường hoảng hốt né tránh, giáp binh trước cổng thành không hề giận dữ quát tháo mà nhanh chóng mở cổng thành ra.
Đội người ngựa này đi xa, hỗn loạn trước cổng thành mới dần dần lắng xuống.
“Đây là nghi trượng của nhà ai vậy, có thể sánh với vương hầu nhưng không có đánh dấu.”
“Đó là người của Tống Nguyên đại nhân, ngài ấy không đánh dấu đâu, e là sợ bị kẻ thù nhận ra.”
“Trời ơi, trận trượng như vậy còn sợ người khác không nhận ra?”
“Có điều không phải nói Tống Nguyên không ra ngoài sao?”
Tiếng bàn tán nho nhỏ nhanh chóng bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-de-co/1999663/quyen-2-chuong-187.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.