Thú vị…
Có thể có rất nhiều cách lý giải nhưng chỉ có một kết quả, buồn cười hoặc là không buồn cười.
Còn bây giờ thì trong phòng không có ai cười nổi.
Tề Tu nói: “Công gia, ta hiểu ý của ngài, lúc này không dễ bắt người của Thính Vũ lâu, người bên trong quá phức tạp, một chút sơ sẩy sẽ gây ra rối loạn.” Lại dừng lại giây lát: “Hoặc đây cũng là ý đồ của hung đồ, bọn chúng đang đứng một bên chờ thời cơ hành động, kích động dân ý.”
Giống như Liêu Thừa lần trước, thay vì nói là mất trong tay dân chúng phủ Trường An, chi bằng nói là mất trong tay phái Vương Liệt Dương trong triều.
Đoàn Sơn là người của bọn họ, đảng Vương Liệt Dương rất vui mừng tiễn hắn một đoạn, nhân tiện tiễn luôn một số người khác nữa càng tốt.
Tống Nguyên đã hiểu ra, nói: “Vậy cũng không thể không bắt được, người thì đã chết rồi. Những người có mặt đương nhiên phải bị điều tra, hoàng tử phạm pháp cùng tội như thứ dân, đây không phải là câu những văn quan ngự sử hay nói sao. Đến lượt mình thì không thể không nhận được, cho dù phải đến triều đình thì ta cũng phải nói cho ra lẽ, để xem Vương Liệt Dương nói thế nào.” Lại hung hăng nói:
“Nói không chừng nhân cơ hội này bắt luôn Vương Liệt Dương cũng nên.”
“Nếu mọi chuyện trên đời đều dễ dàng như Tống đại nhân nói thì tốt quá.” Tề Tu mỉa mai.
Tống Nguyên cũng sốt ruột rồi, không còn kiêng dè văn quan như thường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-de-co/1999655/quyen-2-chuong-181.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.