Tác Thịnh Huyền và Tiết Thanh cùng dẫn người của mình rời khỏi Vương gia, làm cho yến tiệc còn chưa bắt đầu đã trở nên xôn xao.
Một đám nữ tử trang điểm xinh đẹp đi tới. Tuy trời rét lạnh, các nàng lại mặc những y phục mùa xuân diễm lệ. Các nàng ôm các loại nhạc cụ trong tay. Mặc trang phục như thế này mà đi tới chỗ khách nam thì chắc chắn không phải nữ tử khuê các bình thường.
Khác với những người tự ôm nhạc cụ hay để tiểu tỳ ôm cho, Xuân Hiểu vẫn đeo cổ cầm trên lưng của mình như trước, thả lỏng tay bước đi. Chỉ là khuôn mặt khá căng thẳng.
"Lần đầu Xuân Hiểu tới Vương gia, khẩn trương phết nhỉ." Một tỷ muội cười hì hì.
Xuân Hiểu cười: "Nghe nói nhiều người lắm."
Mấy tỷ muội cười khanh khách với nhau: "Xuân Hiểu còn sợ gặp nhiều người, chẳng phải năm ngoái đến kinh thành rồi ư." Cười hì hì, dáng người lắc lư như hoa xuân nở rộ.
Đám tôi tớ bên đường nhịn không được mà nhìn chằm chằm.
Xuân Hiểu cũng cười theo, không nói gì. Nàng đâu có sợ gặp người, lúc tới không sợ, giờ cũng không sợ. Chẳng qua hôm nay có một người... Tiết Thanh cũng sẽ ở đây.
Yến tiệc ở Vương gia dù là chuyện vui chơi của đám hậu sinh vãn bối nhưng ai được mời lại khiến kinh thành rất chú ý. Khách trong thanh lâu có nói Tiết Thanh cũng được mời.
Đến kinh thành lâu như vậy mà hắn chưa dám đến thanh lâu, chờ lát nữa biểu diễn xong sẽ ra tiếp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-de-co/1999642/quyen-2-chuong-172.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.