Sau giây lát kinh ngạc thì ánh nhìn của Vương Chiêu càng thêm chăm chú.
Là Tống Anh muốn gặp Tiết Thanh hay là Tống Nguyên? Là vì công việc hay vì chuyện riêng tư? Nếu là chuyện riêng thì rốt cuộc là chuyện gì?
Tiết Thanh đáp lễ: "Tống tiểu thư".
Đôi mắt hạnh của Tống Anh cong cong, có thể nhận ra nàng ta đang cười, nhìn về phía Vương Chiêu: "Túc Chi thiếu gia, ta muốn nói riêng vài câu với Tiết Thanh thiếu gia vì có chút chuyện riêng, xin hãy thứ lỗi".
Lời nói này thật sự rất tự nhiên, phóng khoáng, Vương Chiêu không còn lời nào để phản bác, lấy việc nam nữ ở chung phòng ra làm lý do cũng không đủ sức ngăn cản được, hắn chỉ có thể cười cười:
"Vậy ta sẽ cho Tống tiểu thư mượn Thanh Tử thiếu gia, có điều không nên quá lâu, các khách quý của ta bên kia cũng đang đợi hắn, vốn hắn đã bị tổ phụ của ta giành mất một lúc rồi." Lời nên nói vẫn phải nói, phải nhắc nhở vị Tống tiểu thư này một chút.
Tống Anh mỉm cười gật đầu: "Túc Chi thiếu gia xin hãy yên tâm".
Vương Chiêu quay ra gật đầu với Tiết Thanh: "Ta đợi ngươi phía trước".
Tiêt Thanh gật đầu đồng ý, nhìn theo bóng Vương Chiêu đi về phía trước, dừng chân lại ở chỗ không gần cũng không xa, quay lưng về phía bọn họ không quay đầu nhìn lại, Như Như tiểu thư đứng ở bên cạnh Tống Anh không rời đi mà đứng sang một bên hầu hạ.
Tống Anh đi tới mấy bước rồi lại thi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-de-co/1999639/quyen-2-chuong-170.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.