Đêm tháng giêng ở kinh thành vẫn còn náo nhiệt nhưng chỗ cổng thành so với ban ngày thì vắng vẻ lạnh lẽo hơn. Tại đây, một đội quan binh đang đứng trang nghiêm, ánh lửa chiếu rọi xuống áo giáp và gươm giáo truyền đến cảm giác rùng mình.
Càng gần đến Tết thì cổng thành tra xét ngày càng nghiêm ngặt, một đội xa mã từ hai phía vệ binh hộ tống phi như bay mà đến.
“Người đến là ai?” Lính gác cổng thành tiến lên phía trước quát hỏi.
Người đứng đầu đội quan binh liền giơ lên một tấm lệnh bài, tên lính gác cổng bước lên đón lấy liền ngay lập tức lui ra phía sau hai bên nhường đường.
Có người từ bên cạnh chạy tới đưa tay ra ngăn lại: “Tiểu thư, là tiểu thư phải không?”
“Có chuyện gì?” Từ trong xe ngựa truyền đến giọng nói của một nữ nhân.
“Đại nhân có lệnh không được để người ra khỏi thành.” Người kia vội vàng nói.
Màn xe ngựa vừa được vén lên liền lộ ra thân hình của một nữ hài tử, đúng là Tống Anh.
“Không sao, ta tìm được Hổ Tử rồi, đưa nó đi gặp mẫu thân nhất định sẽ khiến bệnh tình của mẫu thân đỡ hơn nhiều.” Nàng nói.
Người kia liền nắm lấy dây cương nói: “Như vậy quá nguy hiểm rồi, chẳng bằng đợi trời sáng hẵng đi.”
Tống Anh nói: “Ta lo lắng cho bệnh của mẫu thân, hiện giờ không có ai biết ta muốn ra khỏi thành, không nên trì hoãn thời gian nữa. Trái lại, nếu đợi đến ngày mai tin tức truyền ra mới là nguy hiểm.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-de-co/1999635/quyen-2-chuong-167.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.