"Liên Đường ca, không ổn, học sinh cả Quốc Tử Giám dường như đều trở thành kẻ thù của ta rồi".
Mở đầu thư này nghe quen quen, Trương Liên Đường bật cười một tiếng.
Tiểu tỳ bưng theo chén canh nóng tiến vào, cười một tiếng: "Liên Đường thiếu gia đang xem thư của Thanh Tử thiếu gia sao?"
Trương Song Đồng ở phía sau lắc lư đi vào, nói: "Hắn viết gì? Vì sao lại không viết thư cho đệ?"
Trương Liên Đường nhìn lại trên tờ giấy trả lời: "Đây, ở đây có viết tên của đệ, xem như là gửi cho hai người chúng ta rồi".
Trương Song Đồng liền kêu “a” một tiếng, cũng ghé mắt đến xem, hắn ngồi ở ghế bành đối diện, gõ mặt bàn ý bảo tiểu tỳ để bát canh mì xuống: "Vậy thì tốt... lúc huynh viết thư trả lời nhớ nhắc qua tên của đệ, coi như là đệ cũng viết vậy", lại hỏi: "Trong kinh thành có chuyện gì mới mẻ không? Nhóm học sinh Quốc Tử Giám mặc quần áo như thế nào?"
Trương Liên Đường lướt mắt nhìn bức thư trả lời: "Học sinh Quốc Tử Giám mặc lan sam đeo khăn đen, tay áo màu đen rộng, bên eo buộc dải lụa hồng... Đây là đồng phục cấp cho học sinh vào học tại Quốc Tử Giám.
Tiểu tỳ đứng bên cạnh cười một tiếng: "Thanh Tử thiếu gia thật sự viết như vậy sao?"
Trương Liên Đường cười gật đầu: "Viết như vậy đấy, ở Quốc Tử Giám ngày ba bữa cơm có những gì cũng đều viết ra...", ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve dòng chữ nhỏ chỉnh tề trên giấy: "Buổi sáng ăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-de-co/1999600/quyen-2-chuong-146.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.