Mùa đông rét lạnh cũng không ngăn cản được người kinh thành.
Tác Thịnh Huyền quấn áo choàng trắng, cổ áo làm từ trân châu chiếu rọi khuôn mặt hắn. Đôi mắt người thiếu niên cũng đang lòe lòe tỏa sáng.
"Quả không hổ là kinh thành." Hắn cảm thán, lướt mắt nhìn đám người bên đường.
Mọi người nhìn hắn. Hắn nhìn mọi người, cảm thấy nhìn bao nhiêu cũng không đủ. Còn mỉm cười vẫy tay với mọi người, khiến bọn họ xì xào náo động... Giống như ngày thái tử Tây Lương bước vào kinh thành, dân chúng cũng thấy nhìn không đủ. Các thiếu niên Tây Lương thật đẹp. Ai nấy đều vô cùng đẹp. Đám nữ tử trong kinh thành đang bình chọn xem trong các thiếu niên Tây Lương ai là người đẹp nhất.
"Đương nhiên là thái tử."
"Không phải, hiện giờ vị thiếu niên bên cạnh thái tử được nhiều người bình chọn nhất."
"Bên cạnh thái tử?"
"Nhìn, chính là người kia..."
Có ngón tay giơ lên chỉ vào một trong số các thiếu niên áo bào trắng. Thiếu niên kia môi hồng răng trắng, lại mặc áo choàng trắng, hệt như một đóa sen đỏ giữa nền tuyết trắng... Sen nở rực rỡ, đẹp đẽ, làm người ta muốn lại không dám nhìn.
"Có gì mà đẹp."
Tần Mai xùy một tiếng.
Tác Thịnh Huyền quay đầu nhìn thiếu niên bên cạnh, cười hì hì: "Thất Nương, không phải ngươi ngày nào cũng ra xem còn gì."
Tần Mai nói: "Cách ta xem khác với cách các ngươi xem." Tầm mắt đảo qua đám người, dừng trên người mấy nữ nhân.
Đám nữ nhân như bị đánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-de-co/1999590/quyen-2-chuong-141.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.