Bàn ghế được sắp xếp lại và đưa qua, hai cái chén trà được dùng làm chén rượu, ba người ngồi đối diện, Tiết Thanh xách vò rượu định rót rượu.
Đốc nhìn vò rượu cực lớn chén rượu lại nho nhỏ thế này bèn đứng lên nói: "Để ta làm cho."
Tứ Hạt tiên sinh vuốt râu nói: "Để nó làm, hậu sinh mà."
Xem ra không biết thân phận của Tiết Thanh rồi, Đốc đại nhân liền ngồi xuống, nhìn thiếu niên áo xanh dùng cánh tay mảnh khảnh xách vò rượu, vững vàng chuẩn xác châm rượu vào trong chén trà nho nhỏ, rượu không rơi ra ngoài một giọt.
Chuyện này đối với nàng mà nói không coi là việc khó gì, Đốc mỉm cười ngồi im nói: "Không biết Âu Dương tiên sinh quê quán ở đâu?"
Tứ Hạt tiên sinh cười cười, Tiết Thanh ở một bên nói: "Tiên sinh đến từ Bạch Đà sơn, trong nhà tiên sinh có thê thiếp thành…"
Tứ Hạt tiên sinh cắt ngang lời nàng nói: "Những chuyện này không cần nói đến, hay là nói việc trước mắt đi."
Tiết Thanh đáp tiếng nói phải: "Hồng Thất Công tiên sinh trước khi đi Huỳnh Sa đạo đã nói cùng Âu Dương tiên sinh rồi, Âu Dương tiên sinh không có tin tức của Hồng Thất tiên sinh, đoán có thể đã xảy ra chuyện, liền tìm đến đây." Nói tới đây thở dài một tiếng.
Sắc mặt Đốc cũng trầm xuống, lần nữa thi lễ: "Hồng Thất tiên sinh đã cứu mạng của chúng tôi."
Tứ Hạt tiên sinh nhìn Đốc cúi người, liếc Tiết Thanh một cái, khóe môi của Tiết Thanh nhếch về phía ông ta.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-de-co/1999582/quyen-2-chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.