Chuyện nhỏ xen kinh ngạc này không hề ảnh hưởng đến không khí của Lộc Minh yến. Tác Thịnh Huyền cũng không tìm Tiết Thanh nữa mà cùng các thiếu niên của Tây Lương về chỗ ngồi dùng bữa uống rượu khí thế bừng bừng… Xem ra cũng không có ảnh hưởng nhiều đến tâm tình.
Bên kia Tiết Thanh và các thí sinh Trường An phủ cùng đi mời rượu chủ khảo.
Vì số người rất nhiều, lễ quan an bài đều là thí sinh châu phủ cùng đi chung, còn chủ khảo đại nhân cũng nếm môi lướt qua thôi, nếu không nhiều người như vậy cho dù tửu lượng có khá cách mấy cũng phải say thôi.
Chủ khảo Tưởng Hiển, Phó chủ khảo Tiền Mặc trò chuyện cùng mọi người một lát, quá nhiều người nên cũng không nhớ được, các thí sinh lại không phải văn chương khoa cử chân chính, hơn nữa tương lai có thể có được công danh hay không cũng chưa biết chừng, vì vậy nói chuyện sơ qua thì dừng lại, thế nhưng đối với Tiết Thanh thì khác biệt.
"Sư phụ là Thanh Hà tiên sinh sao?" Tưởng Hiển vuốt hàm râu đẹp: "Thật là hậu sinh khả úy."
Tiền Mặc liền quay đầu lại mời Thanh Hà tiên sinh, Thanh Hà tiên sinh đứng dậy đến hàn thuyên đôi câu.
Tưởng Hiển thuận miệng chọn mấy câu kinh nghĩa, Tiết Thanh ứng đáp trôi chảy.
Đứng ở phía sau Trương Song Đồng nhẹ nhàng thở phào ra, lẩm bẩm nói một tiếng nguy hiểm thật.
Bàng An thấp giọng hỏi: "Có cái gì nguy hiểm?"
Trương Song Đồng thấp giọng nói: "Vừa rồi ta vốn là muốn nói, ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-de-co/1999555/quyen-2-chuong-123.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.