"Đây là Trần tướng gia."
Dân chúng trước cửa thành ùa ra. Những người đứng xem ban nãy thừa dịp cửa thành mở mà tràn vào, còn người ở trong thì vội vã chạy ra, tiếc là bị đám quan binh cản lại. Còn những đứa trẻ kia thì đã được dẫn tới trước lều cỏ.
Một quan chức hòa ái giới thiệu rồi nói: "Đừng sợ."
Bọn trẻ vẫn còn sợ hãi, vẻ mặt dại ra nhìn những người đàn ông có dáng vẻ uy nghiêm trước mặt, không dám nói câu nào.
"Cô bé kia." Trần Thịnh nói, nhìn cô bé đang chen chúc trong lũ trẻ.
Cô bé nơm nớp lo sợ ngẩng đầu lên: "Ta... Ta nói sự thật. Ta không lừa ai." Nói xong lại khóc.
Trần Thịnh cười nói: "Đừng khóc, không ai bảo là ngươi lừa người khác."
Tống Nguyên hừ một tiếng. Nhát gan? Nhát gan mà vừa rồi dám đứng ra nói. Hắn nói: "Kể lại chuyện các ngươi thoát ra như thế nào đi."
Cô bé không dám khóc, cố gắng trợn to mắt, ép nước mắt lại, nức nở nói: "Ta không biết, tối qua động đất, chúng ta bị xích kéo đi..." Nói xong, cô bé giơ tay chỉ vào người mình, vén cỏ khô tóc rối vạch vết thương ra.
Vài vị quan chức bước tới nhìn, rồi lại nhìn những đứa khác.
"Là miệng vết thương mới."
"Bị trầy xước da do va chạm."
Bọn họ gật đầu với nhau.
"Ta ngất đi, cho là mình sắp chết." Cô bé thì thào: "Sau đó ta mơ thấy nương nương, trông rất giống một vị thần tiên, nói rằng bà rất vui, có việc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-de-co/1999524/quyen-2-chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.