"Nói động là động, động cái là sập!"
Tống Nguyên vừa gấp vừa giận, hai tay vung vẫy.
"Một tảng đá lớn như vậy, nói rơi là rơi... Anh Anh ơi... Đẩy ta ra."
Nói xong, mắt đỏ ngầu, giơ tay lau nước mắt.
"Bằng không thì ta không được gặp Trần tướng gia và các vị nữa."
Trần Thịnh gật đầu nói: "Thật là quá nguy hiểm." Rồi trấn an: "May tính mạng các người không sao."
Bên kia vang lên tiếng khóc, mấy binh lính dẫn một người đàn ông mình đầy bụi đất đi tới.
"Đại nhân, các đại nhân, ta bị oan, ta bị oan. Ta cam đoan..." Hắn nói, nước mắt chảy ròng ròng, lời nói đến bên miệng lại nhìn Tống Nguyên phía sau lưng Trần Thịnh: "... Chúng ta làm đúng quy định, không hề mạo phạm mà."
Lần này vì thi quân tử, hoàng đế còn phái thợ tới sửa chữa lăng hoàng hậu. Dù sao đã nhiều năm rồi. Đám người Trần Thịnh đều biết điều này.
Tống Nguyên tức giận quát lên: "Ngươi còn dám nói láo! Tất nhiên là đám thợ các ngươi làm sai cái gì rồi..."
Trần Thịnh giơ tay ngăn lại nói: "Hắn chỉ là một tên thợ, có thể làm sai cái gì được. Xem chừng bọn họ cũng không có lá gan đó... Nương nương cũng không phải người như vậy." Nhìn Viên Khâu bị sụp xuống, cảm thán, lại nhìn về phía tên đứng đầu đám thợ sửa lăng: "Đừng khóc, mau xem người của các ngươi thương vong như thế nào."
Tên kia vội vàng cảm ơn rồi lảo đảo chạy đi.
Đám quan viên Huỳnh Sa Đạo và kinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-de-co/1999518/quyen-2-chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.