Trong đại điện yên tĩnh đến mức kỳ lạ, không khí dường như đông cứng lại, hít thở như không thông, sự yên tĩnh không khỏi khiến cho người ta cảm thấy bất an, không khí như hoang mạc, không ít thí sinh không nhịn được mà nuốt nước bọt, đôi môi dần khô.
Mà các thiếu niên áo bào trắng lại vẫn giống như nước, không bị ảnh hưởng chút nào, vẫn chăm chú viết chữ hoặc vẽ tranh.
Tác Thịnh Huyền một mặt cầm bút vẽ tranh một mặt nhìn ra bốn phía, cười thầm: "Thất Nương vẽ tranh nha, cũng không dám nhìn... Hắn có thể ở trong hoang mạc sâu ngồi xổm ba ngày ba đêm... người đi theo nhìn sẽ chết", tự hào mà đắc ý, tầm mắt quét qua vừa hơi ngẩn ra, người ở nơi xa trong điện chỉ bị ảnh hưởng một chút, còn những người ở bên cạnh hoặc là bán phần hoặc là toàn bộ tinh thần đều nhìn Tần Mai. Thế nhưng duy nhất chỉ có một người trẻ tuổi, tướng mạo trung hậu đàng hoàng, đang ở bên cạnh Tần Mai, tầm mắt chuyên chú vẽ tranh.
Nếu như nói Tần Mai đang ở trên đất thì người trẻ tuổi kia lại là trên trời.
Đây là... Tác Thịnh Huyền nhận ra rồi, mặc dù không biết tên là gì nhưng biết là thí sinh của phủ Trường An, thường xuất hiện bên cạnh Tiết Thanh thế nên hắn chuyển sang mến mộ. Tiết Thanh kia, bạn bè của hắn cũng không hề tầm thường...
...
Tiết Thanh ngồi ở trường rạp nhìn vào trong điện.
"Có thể thấy được cái gì?" Thanh âm Bùi Yên Tử ở bên cạnh vang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-de-co/1999500/quyen-2-chuong-96.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.