Đẩy cửa phòng ra, Tiết Thanh không bước xuống mà đứng ở hành lang, tay chống lan can, nhìn xung quanh.
Trong viện, người nào thấy nàng thì đều vẫy tay chào hỏi.
"Thanh Tử thiếu gia!"
"Thanh Tử thiếu gia dậy rồi."
Tiết Thanh cười, khoát tay, vừa chống lên lan can vừa đung đưa cơ thể, thò nửa người ra phía trước khiến Quách Tử An nhìn mà khiếp sợ.
"Đừng có động nữa." Hắn nhịn không được, khẽ nói.
Tiết Thanh quay đầu cười với hắn, ừ một tiếng, quả nhiên đứng yên lại.
Sao lúc trước không nghe lời như vậy, Quách Tử An nghĩ, trước kia làm cái gì cũng khiến người ta ghét.
Phía bên kia, Trương Song Đồng ngáp đi ra khỏi phòng, nhìn thấy bọn họ thì giơ tay: "Tam Lang, ngươi tỉnh rồi hả, xuống dưới ăn sáng không?"
Tiết Thanh nói: "Không đi đâu... Ta còn phải tiếp tục nghỉ ngơi dưỡng sức."
Lời hắn nói rất hợp lý, Trương Song Đồng cười ha ha, lúc đi qua bên người nàng thì giơ tay... Từ phía sau, Liễu Xuân Dương sải bước tới, đẩy hắn ra, bước qua hai người.
"Ăn cơm đi, lề mề thế." Hắn nói, bịch bịch bước xuống cầu thang.
Trương Song Đồng nói: "Ngươi ăn hay không chẳng quan trọng, dù sao cũng là lãng phí." Không giơ tay nữa mà bước xuống theo.
Đám người Bàng An, Lâm tú tài, Bùi Yên Tử cũng đi ra, người thì y phục gọn gàng ngăn nắp, kẻ thì áo rộng tay dài trông rất tùy ý. Thấy Tiết Thanh bọn họ đều chào hỏi, có người vui mừng, có kẻ thì không.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-de-co/1999478/quyen-2-chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.