Tiết Thanh ở ngay trên đỉnh Viên Khâu, làm mồi nhử dẫn con mồi tới, con mồi lại dẫn chó săn tới. Mà Đốc, kẻ đáng tin cậy nhất, đã gửi tín hiệu, hiện giờ an toàn rồi.
Tiết Thanh vẫn không động đậy, dường như đã hòa vào bóng đêm.
Đốc chống trường đao xuống đất, ngẩng đầu lên nói: "Ngài không tin ta?" Lại cười: "Có bao giờ ta nói dối không?"
"Đã lâu không gặp, thuộc hạ mạo phạm."
Một giọng nói vang lên, một người bước ra từ bóng tối. Trong ánh sáng mờ từ vách đá tản ra chiếu lên thân hình hắn. Tiết Thanh nhận ra đây chính là người nam nhân cao lớn cầm trường đao ban nãy... Thì ra không đuổi theo kẻ bỏ trốn.
Hắn cầm trường đao ngang người, cúi đầu thi lễ.
Đốc nói: "Vũ Liệt đại nhân không cần thi lễ với ta."
Vũ Liệt nói: "Từ hôm nay trở đi ta sẽ không thi lễ với Đốc đại nhân nữa." Hắn đứng thẳng người lên: "Bởi vì ta sẽ không thi lễ với người chết. Hôm nay cái lễ này là vì ngươi từng đứng bên người Tần đại soái..."
Hắn còn chưa nói xong, Đốc đã lướt tới, trường đao bổ thẳng xuống.
Tiếng choang liên tục vang lên ba tiếng. Ánh lửa văng ra khắp nơi.
"Ngươi nói quá nhiều... Không chỉ ngươi, các ngươi đều nói nhiều, nghĩ nhiều... cho nên..."
Vừa nói cơ thể lao tới như thiên thạch. Vũ Liệt vốn sắc bén hung mãnh lập tức bịch bịch lùi ra sau. Trong giây lát, hai người đã trượt ra ngoài mười mấy mét. Ánh đao như gió táp mưa rào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-de-co/1999441/quyen-2-chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.