Cái tên Huỳnh Sa Đạo quả thực khiến cho người ta hiểu nhầm. Tiết Thanh từng cho rằng đây là một con đường, không ngờ con đường này lại liên quan tới nàng.
Tuy hàng ngũ khá dài nhưng tốc độ không chậm. Một là xe ngựa đã được đưa sang cửa thành khác, hai là kiểm tra rất đơn giản. Không soát người, không tra hành lý, chỉ thẩm tra lộ dẫn, còn có văn lại phụ trách việc ăn ở cho thí sinh.
Không ngừng có tên các châu phủ vang lên, đám người trong hàng cũng ồn ào theo.
"Cống Châu..."
"Từ Tiến tới từ Cống Châu..."
"Là Từ thị nổi danh trà nghệ sao?"
"Túc Châu... An Ninh Mẫn của Túc Châu đã đến đây chứ?"
"Đến rồi. Ta thấy rồi... Năm đó đấu rượu, với bài thơ trăm câu đã khiến kinh thành khiếp sợ mà... Đáng tiếc vì quá ngông cuồng mà bị bỏ mất tư cách khoa cử..."
Nghe tiếng bàn tán bốn phía và những cái tên được nhắc đến, Trương Song Đồng ngáp một cái to: "Nhiều danh nhân chạy tới nơi này phết... Náo nhiệt rồi đây."
Liễu Xuân Dương nói: "Sao ta chưa từng nghe nói tới những người này bao giờ?"
Lâm tú tài đứng ở trước hắn, quay lại nói: "Vì ngươi ếch ngồi đáy giếng! Khi ra ngoài, nếu không biết thì đừng có nói."
Liễu Xuân Dương nhíu mày, ngầm mắng một câu tú tài hủ lậu. Trương Song Đồng thì cười khì khì. Trong tiếng ồn ào đùa giỡn, đám thí sinh phủ Trường An đã đến trước cửa thành.
"Sơn Tây, phủ Trường An..."
Văn lại kiểm tra trước cửa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-de-co/1999408/quyen-2-chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.