Có lẽ chỉ còn vài nét, một lát sau nữ tử liền ngừng bút đứng thẳng người lên.
Hai nha hoàn thích thú vỗ tay.
“Thật đẹp.”
“Tiểu thư quá giỏi.”
Tống tiểu thư chỉ cầm bút đứng đó nói:
“Đừng có nịnh, bỏ dỡ quá lâu, tâm cảnh không thể ở trạng thái tốt nhất như lúc trước.”
Nha hoàn mang tới một cái khăn nhỏ đặt trên bàn, Tống Anh Nhi đưa tay nhận lấy, bên tai truyền đến tiếng gọi:
“Anh Anh đang vẽ tranh hả?”
Tống tiểu thư kêu một tiếng cha, đứng dậy nhìn qua, Tống Nguyên đi tới, hai nha hoàn cúi người thi lễ, sau đó lui ra.
Tống Anh Nhi thấy có người lạ tới cũng không kinh ngạc, hơi gật đầu xem như chào hỏi.
Dương Tĩnh Xương thi lễ, sau đó lui ra sau vài bước.
Tống Nguyên đứng ở trước bàn, nhìn thấy một bức tranh vẻ đêm tuyết, trăng và núi tuyết tôn nhau lên, hài hòa tươi đẹp, lại ẩn hiện có thể thấy được núi đá chồng chất, âm hàn mênh mông lạnh lẽo, trong mưa xuân tựa như có thể cảm giác được hơi lạnh âm thầm, Tống Nguyên không khỏi khen một tiếng đẹp.
Tống Anh Nhi cười nói:
“Cha không biết hội họa, chỉ khen con thôi.”
Tống Nguyên nói:
“Vậy thì con sai rồi, người không biết như cha nói đẹp mới thật sự là đẹp.”
Hắn giương mắt nhìn, thấy khuôn mặt của Tống Anh Nhi cười cười ở sau khăn che, hai hàng lông mày như lá liễu, mắt sáng như sao, chỉ là tầm mắt dời xuống… trên má có một vết sẹo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-de-co/1999358/quyen-2-chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.