Làm sao giấu giếm được hắn, những ngày này chỉ để cho hắn và mình cùng nhau viết bài nhưng chưa bao giờ nói cho hắn biết kết quả, từ trước đến nay tốt khoe xấu che, đương nhiên Nhạc Đình đoán được.
Tiết Thanh nói: "Vẫn là đọc ít, ngươi vốn thiếu một nửa thời gian so các bạn học, hiện tại ta không nên để ngươi viết văn."
Nhạc Đình cười nói: "Có phải còn nói ta không thích hợp đọc sách hay không?"
Cái này cũng đoán được sao? Tiết Thanh ngạc nhiên.
Nhạc Đình nói: "Kỳ thật lúc ta mới vừa vào học, có tiên sinh đã khéo léo nói qua, ước chừng khuyên nên theo cha ta, các loại hình cầm kỳ kỹ nghệ ta chỉ học một chút là thông, đọc sách rất chậm." Lại cười: "Ban đầu nghĩ qua ba năm này đã có chỗ tiến bộ."
Tiết Thanh nói: "Kỳ thật ngươi không tính là ba năm… Ngươi không có thực sự học lâu như vậy."
Nhạc Đình nói: "Ngươi cũng không dùng ba năm." Nhìn nàng cười một tiếng nhưng nàng lại có khả năng làm người ta kinh ngạc.
Tiết Thanh xua tay: "Ta không giống người, ta… trước kia có học qua, không thể so với ngươi."
Nhạc Đình cười nói: "Nên ta không có so, người với người không giống nhau, ngươi không cần an ủi ta."
Lúc này có người sau lưng thúc giục vì bị cản đường, Nhạc Đình liền vội kéo xe nhích qua ven đường, Tiết Thanh hỗ trợ đẩy, không còn người qua đường nào thúc giục quát lớn, chỉ còn lại tiếng heo kêu ở kế bên.
Nhạc Đình tiếp tục nói:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-de-co/1999342/quyen-1-chuong-217.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.