Tống Nguyên trả lời dứt khoát, Đoàn Sơn cúi đầu đáp vâng, cũng không có gì kinh ngạc bất ngờ.
Tống Nguyên không phải là một người nhân nghĩa, chuyện này cũng không phải lần đầu tiên. Trước kia tuy không làm quan ở hình bộ nhưng vì qua lại tốt với Tần Đàm Công, thường hay sang tiến hành bắt chẹt quan viên phạm tội, xưng huynh gọi đệ, hứa hẹn hỗ trợ nói tốt, sau khi tiền vào tay liền trở mặt không quen biết. Sau này thậm chí dù không còn là quan viên phạm tội nhưng họ cũng khó tránh khỏi bị hắn bắt chẹt.
Bây giờ đến hình bộ, không biết bao nhiêu quan viên lại bắt đầu gặp ác mộng hàng đêm.
Thị vệ bên này đã xin chỉ thị chuẩn bị xong, Tống Nguyên nhìn sang, lồng giam được mở xích ra, Chung Thế Tam được thả ngồi ở trong tù, nhìn giấy bút đưa tới trước mặt, duỗi tay cầm lên, giống như lâu rồi không viết chữ, tay run nhè nhẹ.
Tống Nguyên nói: "Không vội, từ từ viết." Hắn đi qua, nhìn Chung Thế Tam run rẩy đặt bút viết chữ kế tiếp.
Mặc dù run rẩy, chữ viết vẫn đẹp đẽ.
Tống Nguyên khen: "Chữ đẹp, chữ đẹp."
Sau đó Chung Thế Tam tiếp tục viết, Tống Nguyên nghiêng đầu nhìn thấy hắn viết hôm đó chỗ đó nhìn thấy người nào, tướng mạo… Rải rác mấy bút, bộ dạng người này sôi nổi trên giấy… Không tệ… không tệ… Hắn không khỏi tiến lên một bước nữa.
Chung Thế Tam chợt dừng bút lại, ngẩng đầu lên nói: "Thế nhưng đại nhân… Còn có một chuyện…"
Lúc ấy Tống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-de-co/1999309/quyen-1-chuong-197.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.