“Tiết Thanh.”
Trước khi một tiếng thì thầm vang lên bên tai, Tiết Thanh cũng đã bừng tỉnh, dưới bóng đêm các học trò ngủ khắp nơi trong hội trường, bó đuốc thắp sáng cả đêm kéo dài hơi tàn.
Cửa bị đẩy mở ra, có người tay chân nhẹ nhàng bước vào... Tuổi già sức yếu, không có công phu... không có sự uy hiếp gì... Tiết Thanh nhắm hai mắt tiếp tục ngủ cho đến khi người đó dừng lại ngay bên cạnh, đưa tay đẩy đẩy nàng.
Tiết Thanh mở to mắt ra, trong mơ màng nhìn thấy vẻ mặt của một lão già xa lạ.
Lão già đó ngoắc ngoắc tay nàng, tự mình đi trước một bước đến ngồi xuống ở cây cột sau ven tường.
Tiết Thanh đứng dậy, nhìn về hướng Thanh Hà tiên sinh đang ngồi chống đầu ngủ cách đó không xa. Bùi Yên Tử trong tư thế nằm nghiêng nghiêm chỉnh, cùng với Sở Minh Huy nằm ngủ trải dài tay chân trên người hai tên học trò, thật cẩn thận đi qua người của mấy vị học trò đang ngủ say đến ngồi xuống bên cạnh lão già kia.
Hai người dựa vào tường, trong phòng tư thế ngủ nào cũng có nhưng cũng khiến người ta chú ý.
“Ta là tổ phụ của Xuân Dương.”
Một câu mở đầu cũng khiến Tiết Thanh ngạc nhiên, vậy là Liễu lão thái gia sao?
Liễu lão thái gia nói: “Không cần phải kinh ngạc như vậy, Song Viên này nói cho cùng là của nhà ta, có câu nói chắc ngươi đã từng nghe qua.”
Tiết Thanh gật đầu nói: “Vâng, anh hùng sa cơ thất thế.”
Binh lính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-de-co/1999287/quyen-1-chuong-183.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.