Tuổi tác của hai người không chênh lệch nhau lắm, cũng đều là quan to mặc hồng bào, lúc này lại một người ngồi một người quỳ.
Tần Đàm Công nói: "Khó coi lắm, đứng lên mà nói."
Tống Nguyên lập tức đứng dậy, biểu cảm sợ hãi lại oan ức, nói: "Công gia, tấm lòng tiểu nhân đối với công gia trời đất chứng giám, không có công gia sẽ không có tiểu nhân ngày hôm nay..."
Tần Đàm Công cắt ngang lời hắn, liếc nhìn tấu chương trong tay, nói: "Liêu Thừa hành sự như vậy là ngươi sai bảo à."
Tống Nguyên thẳng lưng nói: "Công gia, ngài không thấy sao, thành Trường An đích thực có vấn đề, tự dưng phát động cho dân náo loạn, muốn quấy nhiễu việc tra án của bọn họ."
Tần Đàm Công ngẩng đầu nói: "Ngươi cảm thấy Tông Chu và Liêu Thừa ai lợi hại hơn?"
Tống Nguyên nói: "Đương nhiên là Tông đại nhân lợi hại... Liêu Thừa làm sao có thể so sánh với hắn, hắn cũng giống công gia ngài đều được Tứ đại sư chỉ dạy... Đương nhiên không thể so sánh với công gia ngài, ngài là giống tiên đế được Tứ đại sư dạy bảo..."
Tần Đàm Công cười cười, nói: "Sao ta có thể giống với tiên đế, ta không giống như tiên đế, Tứ đại sư dạy bảo ta và chỉ dạy cho Tông Chu cũng không có gì khác nhau."
Tống Nguyên ngượng ngùng, Tần Đàm Công nhìn hắn nói: "Ta nói lợi hại không phải nói Tông Chu võ công cao siêu... Trên thực tế võ công cao cường cũng không có gì đáng nói, không phải hắn vẫn bị người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-de-co/1999280/quyen-1-chuong-179.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.