Toàn bộ những ánh mắt trong phòng đều nhìn về phía Liễu lão thái gia. Trong phòng nhất thời không một tiếng động.
Trương lão thái gia không cười nữa, nói: “Liễu lão thất, mới sáng sớm ông đã uống rượu rồi phải không? Nói lảm nhảm cái gì thế.”
Bãi chợ không phải là một chuyện nhỏ. Một khi bãi công, chưa kể đến thiếu hụt hàng hóa dẫn đến giá cả tăng cao, chỉ riêng việc lòng dân hoang mang đã đủ gây nên chuyện lớn rồi… Từ trước đến nay, dân chúng loạn lạc là điều kiêng kị nhất. Cho nên đây cũng là một cách hữu hiệu nhất nhưng cũng nhiều nguy hiểm nhất.
Những năm cuối triều đại trước, có một người tên là Tô Ngôn, thân là tuần phủ đại nhân quận Tùng Giang (nay thuộc thành phố Thượng Hải) đánh sưu cao thuế nặng, cắt xén tiền thuế quan để bỏ túi khiến người dân nơi đó vô cùng bất mãn dẫn đến kháng nghị, đến cuối cùng họ còn bãi chợ. Nhưng mà Tùng Giang và các châu phủ lân cận lại tăng giá hàng hóa khiến cho dân chúng hoang mang. Cuối cùng triều đình phải ra mặt xử tội, bỏ tù Tô Ngôn thì mới yên ổn trở lại được.
Chỉ có điều không phải tất cả các cuộc bãi chợ đều thành công. Điển hình là sau khi lập nên triều Đại Chu, tại phía nam châu Cam Túc cũng có nổi lên một cuộc bãi công vì mục đích phản đối việc đè nặng sưu thuế. Tuy nhiên đã bị Trần Vạn Sơn - đại tướng quân canh giữ ở Định Quốc, lấy danh nghĩa càn quét đám gian tế Tư Lương để trấn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-de-co/1999273/quyen-1-chuong-175.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.