Bí mật đó giống y như nằm mơ, là nằm mơ. Bản thân Liễu Xuân Dương đều sắp tin là hắn đang nằm mơ thì một câu nói của Quách Tử Khiêm nhanh chóng lôi hắn về hiện thực.
Quách Tử Khiêm nhìn bộ dạng ngơ ngác của hắn, có chút không yên tâm bèn nói: “Huynh không phải là đã quên mất rồi chứ? Hoặc là không biết huynh ấy nói đến điều gì.” Quách Tử Khiêm sốt ruột: “Thanh Tử ca chính xác chỉ nói câu này, nói cho huynh biết, cũng không nói thêm với ta đó là cái gì… Huynh có ổn không đấy? Trước nay huynh luôn mưu trí, cơ hội mà… Chơi xúc cúc cũng không ngừng giở thủ đoạn hại người…”
Liễu Xuân Dương không thèm để ý đến mấy lời nói linh tinh của Quách Tử Khiêm, chỉ hỏi: “Hắn có nói thêm gì không? Hắn sẽ không chỉ nói mỗi câu đó chứ, không giao phó bất kỳ cái gì khác nữa à?” Liễu Xuân Dương hắn không phải là nữ nhi kia nhưng cũng không thể đối xử tùy tiện như vậy được. Cứ cho là không dặn dò tỉ mỉ, chi tiết đi, nói thêm một hai câu nữa thì quá đáng lắm hay sao?
Hắn vẫn chỉ là một đứa trẻ, không biết phải làm như thế nào.
Quách Tử Khiêm à một tiếng, khẽ thở phào, lại không giấu nổi tò mò, xem ra thật sự là có bí mật gì đó. Hắn nói: “Đương nhiên là không phải. Thanh Tử ca dặn là để huynh đi nói với lão thái gia nhưng không được để ngài ấy đi báo quan.”
Không đi báo quan? Tiết Thanh không muốn để tất cả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-de-co/1999269/quyen-1-chuong-173.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.