Trong Song Viên không có phòng giam, những nữ nhi được tuyển chọn vẫn đang trú tại trong căn phòng nhỏ lúc trước, còn nếu là người bị phủ nha môn đưa đến thì sẽ giam trong mấy gian phòng của người hầu.
Bàn ghế giường tủ trong mấy căn phòng đó đều đã bỏ ra hết, bên trong trống huếch chỉ còn lại bốn bức tường. Cửa sổ thì rách nát, tường thì dày, ánh sáng lờ mờ. Có bảy, tám người bị nhốt trong đó, bên cạnh là một cái thùng gỗ, không khí trong phòng vô cùng ngột ngạt; ngoài mùi hôi hám ra còn có cả mùi máu tanh… Ở đây chắc đã dùng rất nhiều cực hình thì phải. Trương Liên Đường hít một hơi thật sâu.
“Vị tiểu ca này ngươi đừng sợ…” Có người lên tiếng, chúng ta ở trong căn phòng này vẫn chưa phải chịu cực hình.”
Trương Liên Đường nhìn họ, đám người đang ngồi ở chỗ tường đều gật đầu, còn có người giơ tay lên chỉ chỉ: “Những người bị giam trong căn phòng kia mới phải chịu hình… Chúng ta từng nghe qua rồi, kêu la thảm thiết lắm.”
Trong giọng nói của hắn ta còn mang theo vài phần nhẹ nhõm, dường như bị bắt đến đây chưa phải là chuyện bất hạnh gì, sống trong hoàn cảnh tuyệt vọng dường như vẫn còn có sức chống đỡ hơn là gặp phải bất hạnh.
Trương Liên Đường hỏi họ: “Các vị là bị tội gì? Bị bắt vào đây bao lâu rồi?”
“Chúng ta đều là gặp xui xẻo… ta là một người bán hàng rong… buổi sáng nọ đi qua Song Viên liền bị bắt lại vì nghĩ là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-de-co/1999253/quyen-1-chuong-165.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.