Vừa vào cổng đã làm ra một bài thơ, việc này hiển nhiên đã làm rạng danh sơn môn, giờ này khắc này danh tánh của Tiết Thanh và bài thơ này có lẽ không những được truyền khắp Giới Viên mà còn được truyền cả ra bên ngoài.
Trong dịp tết Đoan Ngọ, lần đầu tiên làm thơ là do thiếu niên tức giận, kể từ đó Tiết Thanh im hơi lặng tiếng không hề nhắc nhở gì đến chuyện đó và cũng không đi khắp nơi lập hội làm thơ, thậm chí khi đối mặt với Tông Chu ở Song Viên càng thẳng thắn cự tuyệt làm thơ, lần này thì cao giọng phách lối cũng chỉ là chuyện ngoài ý muốn.
Tiết Thanh hỏi: "Có sao? Vẫn bình thường mà, trạng nguyên tức cảnh sinh tình vừa mới làm hai bài thơ thì đâu có gì lạ."
Luận về cao giọng phách lối, tuyên bố tự mình muốn thi trạng nguyên càng phách lối hơn một bậc, còn xét về chơi xúc cúc, một câu nói “ta chỉ cần nhìn ba lần là đủ” cũng đã là càn quấy bậc nào, nghĩ sao thì quả thật đúng là như vậy rồi, Trương Liên Đường cười cười, không nói gì thêm.
Tiết Thanh ngẫm lại nói: "Liên Đường ca không cần lo lắng, ta tự có chừng mực."
Trương Liên Đường liếc nàng một cái, lần này cười thật nói: "Ta biết ngươi làm việc tự có chừng mực, chỉ là đúng mực của ngươi có hơi vượt qua trí tưởng tượng của người thường."
Ví dụ như việc nghe ngóng tiểu muội nhà hàng xóm được tuyển chọn làm cung nữ, vân vân… theo lẽ thường quá lắm cho là hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-de-co/1999207/quyen-1-chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.