Sở Minh Huy rời khỏi thảo đường, bên trong lại trở nên yên tĩnh, Tiết Thanh cầm lấy sách chăm chú đọc thầm, thời gian chậm chạp lại nhanh chóng trôi qua.
Noãn Noãn ở bên ngoài thăm dò hỏi: "Thiếu gia, bây giờ lại dùng cơm hả?"
Tiết Thanh lên tiếng, Noãn Noãn liền xách hộp cơm đến, bày đồ ăn lên trên bàn rồi ngồi xuống, hai người chủ tớ ngồi đối diện cùng nhau ăn cơm.
"Đều múc ra một phần đồ ăn sao?"
"Múc ra rồi, đợi lúc thiếu gia đói, gọi tiểu nô đi hâm nóng lên."
"Được đó."
Nhưng trên thực tế Tiết Thanh chưa bao giờ gọi nàng cả, bởi vì những thức ăn kia là để dành cho Tứ Hạt tiên sinh.
Lúc này dưới chân núi, Tứ Hạt tiên sinh cũng đang bưng chén vui vẻ ăn, tuy chỉ có ba đĩa thức ăn nhưng lại có đến năm món, có con cá nhỏ, có thịt nướng, có món rau luộc, lại thêm một chén canh hải sản.
"Không nói không được, tài nghệ nấu nướng của tiểu nương này, trách không được, cái gì mà nói là ăn đồ ăn mừng của Qua gia? Hóa ra gặp ngay Mạnh bà... Đúng là người quá ngu xuẩn." Giọng hắn hàm hồ lầm bầm, đột nhiên lỗ tai rung rung, sau một lát thấy ở bên kia trường xã có người hậm hực chạy lại...
"... Sở Minh Huy, ngươi không bị phải đau bụng sao?"
Môn đồng phẫn nộ hét vang lên.
Một thiếu niên vung cánh tay giậm giậm chân chạy qua, xua xua tay, nói: "Đúng vậy đó... Đau nhịn không được chạy vào nhà xí trước sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-de-co/1999193/quyen-1-chuong-132.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.