Xuân Hiểu đương nhiên không thật sự rời đi, chỉ là tập làm quen với bầu không khí thay đổi, chăm chú nghe Nhạc Đình đánh đàn hát, tự mình cũng hát theo một lần, sau đó nghe Tiết Thanh và Nhạc Đình bàn luận, hai người lại tiếp tục sửa đổi điều chỉnh chi tiết.
Lúc bọn hắn nói chuyện, Xuân Hiểu ngoan ngoãn nghe theo, lúc bọn hắn không nói chuyện, Xuân Hiểu cũng không chủ động mở miệng, bởi vì biết rõ cho dù hai người này đang ngồi yên lặng cũng không cần những người khác đến khơi mào câu chuyện.
Cầm ca lại một nữa kết thúc, Tiết Thanh nói: "Với trình độ của ta thì không thấy vấn đề, Xuân Hiểu cô nương cảm thấy như thế nào?"
Xuân Hiểu hơi nghiêng đầu hình như đang nghĩ một lúc, mới nói: "Ta trước kia chưa từng nghe qua loại này… Nhưng mà nghe rất hay."
Tiết Thanh cười nói: "Cũng là bức tranh mới mẻ, về phần có thể trổ hết tài năng hay không, còn phải dựa vào bản thân Xuân Hiểu cô nương."
Xuân Hiểu nói: "Cải cách lời đã có thể thấy được tâm ý của Thanh Tử thiếu gia, Xuân Hiểu nhất định sẽ cố gắng không phụ." Dứt lời thi lễ.
Nhạc Đình nói: "Không cần lo lắng, chúng ta vừa luyện tập vừa sửa chữa, có mới lạ có lòng, chắc chắn sẽ có người nhìn thấy."
Xuân Hiểu thần sắc ngạc nhiên vừa vui sướng, nói: "Nhạc Đình thiếu gia có thể làm nhạc công cho ta sao?"
Nhạc Đình nói: "Ca khúc mới như vậy ta lại đi chỉ bảo một người khác, vậy thì thật là không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-de-co/1999190/quyen-1-chuong-130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.