Là làm cho Tông Chu sao?
Nhưng các thiếu niên này không cho là như vậy, một mực đều cho rằng Tiết Thanh và Liễu Xuân Dương lại đánh cược làm thơ, Tiết Thanh sáng tác ra thơ hay nên Liễu Xuân Dương thua... Mọi người càng quan tâm hơn đến chuyện đánh nhau trọng thương và phân tranh của hai nhà Liễu và Quách.
Sở Minh Huy là người đầu tiên phản ứng lại, nói: "Thủy điệu ca đầu! Ngày ấy tại Song Viên chỉ nói ra hai câu của khúc ca đó đúng không? Ngươi tiếp tục làm thêm đi?"
Nói đến Song Viên các thiếu niên đều hiểu rõ, nơm nớp lo sợ không dám làm mà...
Tiết Thanh gật đầu nói: "Đúng vậy, đã hoàn chỉnh ca khúc." Tỏ vẻ tiếc nuối: "Vậy mà Tông đại nhân... Ta còn nghĩ đến sẽ sai người đưa đến cho ngài."
Sở Minh Huy gật gù, xoa xoa mũi, nói: "Lần này khỏi phiền... Đốt cho ngài ta là được."
Có thiếu niên muốn cười nhưng lại cố hết sức nhịn lại, chuyện về Tông Chu hiện tại cũng không thể bàn luận nhiều, trong thành không biết đã bố trí bao nhiêu mật thám dò xét điều tra chứ, không cẩn thận là ngay lập tức bị rước họa vào thân, tiếp đó kể lại sự việc sau khi Chung Thế Tam ra đầu thú cho Tiết Thanh nghe.
Tiết Thanh hơi bất ngờ, đây quả thật là chuyện ngoài ý muốn, Tông Chu chết nàng giả bộ như không hay biết gì nhưng để không bị người khác nghi ngờ, nàng một chút cũng không chủ động hỏi thăm đến, tuy nhiên nàng đoán được chuyện Tông Chu chết nếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-de-co/1999181/quyen-1-chuong-125.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.