Lúc Tiết Thanh chạy đến chân núi Lục Tuyền thì Tiết mẫu đúng như cô dự liệu - một là khóc, hai là làm loạn, ba là dọa tự tử khiến cho bên ngoài trường học hơn một dặm có vô số người đứng vây xem. Tiết Thanh thậm chí còn thấy Tứ Hạt tiên sinh ở trong đám người đó, ông ngồi xổm trên một tảng đá, vừa cắn hạt dưa vừa xem náo nhiệt.
Tiết mẫu cũng không phải tới một mình, Tiết Thanh nhìn thấy Thiền Y, Thiền Y cũng nhìn thấy Tiết Thanh đang lách người vào trong đám đông.
"Tiết Thanh". Nàng ta chạy tới, thần sắc hoang mang rối loạn nắm lấy cánh tay Tiết Thanh: "Tiết thẩm muốn bước một bước quỳ một cái mà đi lên núi".
Trời ạ. Tiết Thanh đưa tay xoa trán, nàng nhanh chóng bước lên phía trước, quả nhiên nhìn thấy Tiết mẫu đang quỳ trên mặt đất tại cửa lên núi. Hai tiểu đồng canh cửa sắc mặt tái nhợt cố sức chặn lại. Bọn họ ở cùng tiên sinh lâu như vậy, người lui tới đều là học giả kiến thức uyên thâm, nào đâu gặp qua một phụ nhân khóc lóc om sòm như vậy.
Nhìn thấy Tiết Thanh tiểu đồng vừa thở ra nhẹ nhõm vừa tức giận nói:
"Tiết Thanh, hai mẫu tử ngươi muốn làm gì?" Bọn họ quát lớn. Phụ nhân kia dầu diêm bất tẩm (*),bọn họ không có cách nào can ngăn. Tiết Thanh tốt xấu gì cũng được xưng là người đọc sách thì phải biết lễ nghĩa, liêm sĩ chứ.
Tiết Thanh nói: "Không muốn làm gì cả, mẹ ta chỉ là quá đau lòng thôi."
Thôi thị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-de-co/1999155/quyen-1-chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.