Thời gian Tiết Thanh đến ở nơi này vẫn chưa lâu lắm… Dù có ở lâu thì Tiết Thanh cũng chẳng nhận ra ai vì Tiết Thanh bây giờ đã không phải là Tiết Thanh xưa kia nữa rồi. 
Chàng trai này tầm mười sáu, mười bảy tuổi, trên người mặc một bộ trường bào (1) màu xanh thường gặp, khuôn mặt ưa nhìn, khóe mắt có một nốt ruồi đen. Tất cả những thứ ấy làm cho người khác không thể nào rời mắt khỏi hắn, cũng vì thế mà có thể nhìn thấy ý cười trong đáy mắt và dáng vẻ bình dị, gần gũi của hắn. 
Tiết Thanh không hề cảm thấy lúng túng vì vốn dĩ nàng đá cầu rất khá. Nàng gật đầu cười xem như chào hỏi hắn ta. 
Mấy đứa nhóc bên kia nhặt cầu lên rồi bắt đầu chơi trò đuổi bắt, tiếng cười đùa vang lên không ngừng. 
Tiết Thanh đi vào phía trong, chàng trai kia cũng từ trong hẻm đi về phía bên này. 
“Chắc cậu chơi xúc cúc cũng khá chứ nhỉ?” Hắn ta đứng phía sau nàng hỏi. 
Đây là một câu hỏi, Tiết Thanh quay đầu lại nhìn hắn ta. Dáng vẻ chàng trai kia rất hòa nhã. 
Nàng đáp: “Cũng tàm tạm thôi.” 
Dù sao thì cách đá cầu vừa rồi nhìn thế nào cũng không giống như một người mới học xúc cúc có thể đá được. Nếu bảo là không tốt thì có vẻ giả dối quá. Nhưng nếu nói là tốt thì…  nói cho cùng, xúc cúc và đá cầu cũng không giống nhau nên nàng cũng không dám khoe mẽ. 
Chàng trai kia cười một tiếng. 
“Câu trả lời này rất hay.” Hắn ta nói: 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-de-co/1999081/quyen-1-chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.