Tầm mắt Lạc Khôi rõ ràng đã quấn lên toàn bộ bóng tối, một chỗ quen thuộc như đã từng tri kỷ gắn bó, đem hắn có chút thổn thức.
Thổn thức? Lạc Khôi có chút nhớ mùi vị của Hồi Ức trà, con người bị vây giữa hoài niệm cũng là vây khốn đi bước chân, suy nghĩ một khi lẩn quẩn, bước chân chính là không hoạt.
Có thể Hồi Ức trà điên đảo lật tung lên thứ đã phủ đầy bụi bặm, Lạc Khôi lại nghĩ đó là nhân sinh. Có thể quá khứ không đáng giá, nhưng có đôi khi, đáng giá nhất lại là một thứ đã từng, hoặc là đã bỏ qua.
Một thứ đã từng, một thứ đã bỏ qua? Lạc Khôi loé lên một điểm sáng, về lý muốn có Thần hồn phải rút ra một sợi ý thức đi nuôi dưỡng, ý thức thì rõ rồi, hỷ nộ ái ố đủ loại cung bậc cảm xúc đan xen, nhưng Lạc Khôi xét thấy hắn không nhất thiết phải phân ra một sợi ý thức đầy đủ như vậy, hắn chỉ cần một loại.
Đó là sợi ý thức về bóng tối. Đừng nhìn hắn sáng mắt là bỏ xuống thứ theo hắn mười sáu năm, đừng xem hắn sáng mắt là để bóng tối vĩnh viễn lui về phía sau, trải nghiệm đó, thiếu khuyết đó, đoạn ký ức đó, chẳng khác nào nền móng đầu tiên nhắc cho hắn, cuộc sống không bao giờ dễ dàng.
Lạc Khôi cũng không phải tự đại cho rằng một sợi ý thức bóng tối có thể làm nên một Thần hồn đúng nghĩa, nhưng đừng quên hắn đã mở ra thức hải, cũng đừng quên con đường của hắn là thách thức trật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-dao-vo-thien/1652094/chuong-80.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.