Chương trước
Chương sau
Cùng là vây khốn, nếu như Khốn Chế trận thiên hướng vây bắt, Khốn Sát trận chính là vây giết, tính chất cơ bản đã khác biệt.
Trong cái bóp nghẹt khó mà giữ được điềm tĩnh, Lạc Khôi biết nếu hắn có dù chỉ một tia khẩn trương, rất có thể sẽ bị Lê Dương treo lên đánh.
Nên nhớ một việc, Khốn Sát vốn là tổng lực phối đòn, sẽ không chỉ đơn thuần chỉ một thanh đại kiếm đi công kích Lạc Khôi.
Quả vậy, Khốn Chế trận được Lê Dương chuyển thành Khốn Sát trận, bảy thanh đại kiếm theo đó cũng phân tán đi, có trước có sau có đồng thời, mà lại như có như không kiếm động, lấy một cái quy luật cực kỳ quái dị đánh ra kiếm mang.
Lạc Khôi không có động bước, quanh thân người phủ lên một tầng chân khí, đại kiếm trong tay phóng xuất ra lơ lửng phía sau lưng đem thân mình che chắn lại, ánh mắt nhìn hướng vực sâu.
Mặc dù muốn Lê Dương dạy cho hắn trận pháp, không có nghĩa hắn không biết phán đoán, Khốn Sát trận chia đánh từ nhiều góc lại liên tiếp bổ sung, nếu hắn dây dưa gặp chiêu phá chiêu, đây chẳng khác tự đưa mình lâm sâu vào thế chống đỡ.
Xem ra cách tốt nhất nhưng cũng là cách đổ máu nhiều nhất, chỉ có thể là lựa chọn đem một mắc xích trong trận tập trung đánh, nhanh nhất phá mở đến một lối chui ra ngoài.
Lê Dương dùng trận đấu pháp, nếu Lạc Khôi có thể bước ra khỏi Khốn Sát trận, trận này đương nhiên không cần đánh tiếp.
Và cái mắc xích mà Lạc Khôi muốn đánh, chính là thứ bên dưới vực sâu.
Theo Lạc Khôi phát giác, từ Khốn Chế trận chuyển sang Khốn Sát trận, thứ duy nhất đến lúc này chưa có biến đổi, chính là bên dưới vực sâu này.
Lẽ thường hoán đổi trận pháp có chăng là thay đổi vị trí trận kỳ, mà không khó để nhận ra, Lê Dương thay đổi trận pháp, bảy thanh đại kiếm cũng dịch chuyển đi, chỉ có vực sâu là ở đó, cái này chẳng khác nào phơi bày ra cho Lạc Khôi nhìn.
— QUẢNG CÁO —

Lê Dương trần trụi ám chỉ vực sâu là trận tâm, hố người cũng là vực sâu, thành bại cũng tại vực sâu, chỉ là Lạc Khôi có dám đi vào hay không mà thôi.
Đối với ý tốt của Lê Dương, Lạc Khôi làm chủ nhân sao có thể không nhận, nếu Lê Dương tự tin như vậy, vậy thì để xem Lê Dương có kham nổi một màn này.
Lạc Khôi để mình trôi nổi lên không, hắn nhấc lên cái chân, Thuỷ pháp theo đó vận hành, vô số tia nước quyện thành dòng nhẹ chuyển quấn lên bàn chân, có tiếng âm ỉ phát ra từ trong lòng nước.
Có thể, nước là lời nói nhỏ của tự nhiên, nhưng không ai dám chắc nó sẽ không có lúc gào lên phẫn nộ. Lạc Khôi vận Thuỷ pháp cũng vậy, nó mang một cái gì đó không chắc chắn, nhưng chắc chắn bây giờ không phải là lúc ngâm mình để lẳng lặng.
Một đạo kiếm mang đánh lên đại kiếm sau lưng, Lạc Khôi không rõ Lê Dương có nghe hay không, hắn vẫn là phải nói:
"Nhân sinh ai cũng có gánh nặng, nhưng Tam Đại Đầu ngươi phải biết, làm một tên nô bộc, chủ nhân của mình chính là gánh nặng lớn nhất."
Ầm.
Cái đạp chân của Lạc Khôi mang theo nặng nề của tàn nhẫn, đây không phải nói cho chơi cùng đạp cho chơi, đây là vấn đề chấp nhận. Đúng, Lê Dương lựa chọn đi theo Lạc Khôi, đó là chấp nhận mang gánh nặng.
Một cột sóng cao vút bắn lên không trung, sóng trào bùng phát mang theo Lê Dương phóng ra ngoài, khoé miệng hắn chảy ra máu tươi, cười nói:
"Chủ nhân, đạp hay lắm."
— QUẢNG CÁO —

Rõ ràng cái đạp chân của Lạc Khôi không có mang theo bao nhiêu uy lực, Lê Dương đúng là chủ động thu trận nhận lấy một đạp này.
Cái này nhìn như không ra dáng công bằng chiến đấu, Lê Dương lại thấy đó chính là nhân sinh.
Có đôi khi, một lời có thể lui vạn địch là vậy.
Lẽ thường, một cái nô bộc không ra hồn, đó chính là gánh nặng đối với chủ nhân của mình. Lê Dương thấy Lạc Khôi không giống, trong mắt Lạc Khôi, nô bộc đương nhiên sẽ không đứng trước chủ nhân, nhưng nếu đã vĩnh viễn đứng ở phía sau, hoặc là gánh hoặc là không làm, chứ không có chuyện núp sau cái bóng của hắn nhận lấy che chở.
Lê Dương đúng là bị câu nói của Lạc Khôi cho khuất phục, bề ngoài là Lạc Khôi muốn bóc lột hắn, nhưng xâu xa bên trong, đó chính là một cái đẩy để hắn có thể tiến xa hơn.
Dù nơi cuối của cái đẩy là vực sâu, hắn vẫn thấy đáng giá.
Nô bộc chỉ có mạnh mẽ, mới có thể giúp chủ nhân.
Lạc Khôi hỏi:
"Nếu ngươi không đột ngột thu trận, có chắc là dùng trận thắng được ta?"
Lê Dương không ngần ngại:
— QUẢNG CÁO —

"Chắc thắng. Nếu Khốn Sát trận không được, ta liền chuyển qua Giảo Sát trận. Trong liên hoàn trận của tiểu nhân, còn có chín loại có thể giết người.
Vừa rồi chỉ là cấp độ đơn lẻ từng cái xuất trận, nếu tổng lực xuất trận cùng lúc mười hai loại vây giết, chỉ sợ chủ nhân không được."
Lạc Khôi mới không cần thiết đi thừa nhận hắn thật ra đánh như không đánh, nếu hắn thả mình vào Vô cảnh, chỉ sợ Lê Dương mới không được. Mặc dù vậy, Lạc Khôi lại có chút hài lòng:
"Tốt lắm."
...
Cửu Long mạch có quá nhiều vực sâu, cũng là có quá nhiều địa phương không thể ở lại.
Một thiếu niên chính là chọn một cái vực sâu ở lại, hắn cởi trần ngồi cạnh bên thác nước thăm thẳm, da thịt có chút không tự nhiên.
Trên đỉnh đầu thiếu niên lơ lửng lấy một thanh trường đao, thân đao khắc lên hai chữ 'Lạc Minh' sáng tỏ, toả ra một cỗ cường đại vô địch.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.