Chương trước
Chương sau
"Nếu ta đoán không lầm, cái trán của ngươi theo thời gian sẽ lớn dần không thể kiểm soát?"
Lạc Khôi thấy mấu chốt của vấn đề nằm ở cái trán của Lê Dương, sở dĩ hắn có thể nhìn ra điểm bất thường, phần lớn là vì có nhạy cảm với tử vong.
Kể từ khi ngộ ra chút da lông Sinh Tử đạo, tử vong là cái gì đó hắn có thể bắt đến, nếu Lê Dương có mầm tử vong trong người, một chút phản ứng bắt lấy là phải có.
Về phần hỏi Lê Dương vấn đề này, Lạc Khôi rõ ràng là muốn đẩy Lê Dương vào thế buộc phải lựa chọn. Nếu Lê Dương khôn ngoan, tin tưởng sẽ không cố giấu bệnh. Chỉ có người từ chối được sống, chứ không có người không sợ chết.
Lê Dương vốn không tin Lạc Khôi, hắn chỉ muốn nghe những gì Lạc Khôi biết, nói:
"Tam Chuyển Hợp Thần Phụ Trận ngươi đã nhận, vậy thì nên nói chuyện cần nói."
Phệ Đỉnh cuối cùng là một chữ chết, chỉ là nó đến nhanh hay chậm mà thôi. Thế gian này, sẽ không có ai cứu được Phệ Đỉnh, Lạc Khôi cố tỏ ra đặt điều, đó chỉ có thể là nghĩ nhiều.
Xem ra Lê Dương là có giữ lại, Lạc Khôi chỉ có thể nói:
"Thể trạng của ngươi có mầm chết, ngươi càng tưới nó càng phát triển."
Nói rồi, Lạc Khôi một cái Thuỷ độn, lập tức rời thuyền biến mất không thấy.
Lê Dương cau lại đầu mắt, Lạc Khôi so sánh hay lắm, Phệ Đỉnh thực ra là một loại như mầm giống, chiếu theo đó hắn muốn trì hoãn, chỉ có cách không tưới.
Nhưng thực sự Phệ Đỉnh quá kinh người, chưa nói nó trợ giúp trận pháp của hắn phát triển cực nhanh, vô cùng vô tận kiến thức trận pháp trong nó quá cám dỗ, hắn bỏ xuống được sao?
Thuyền xuôi có chậm, dòng nước vô tình, Lê Dương biết hắn là chiếc thuyền, dù xuôi chậm cỡ nào, cũng có thời điểm đến cùng.
"Ta biết ngươi chưa có rời đi."
Lê Dương than thở một câu. Lạc Khôi lại đột ngột ngồi lại trên thuyền, ý cười.
Lạc Khôi hỏi:
"Nếu ta là tu sĩ Trúc Cơ cảnh, ngươi có mấy cách giết được ta?"
"Một cách. Dùng trận pháp..."
Lê Dương rất thật thà, bổ tiếp:
"Nhưng đau đầu là, ta có hơn một trăm loại trận có thể giết tu sĩ Trúc Cơ. Lựa chọn cái nào cũng đến khổ."
Hay lắm, một tên Luyện Khí tầng sáu ngôn từ bình thản lắm. Nhưng Lạc Khôi là biết Lê Dương thật sự không có khoác lác, hắn hỏi:
"Có muốn đi theo ta lăn lộn?"
Lời này giống như đã nói qua, Lạc Khôi lại không thèm để ý, hắn thấy Lê Dương đi theo hắn, đối với hắn chỗ tốt quá nhiều.
Về phần Lê Dương, đi theo hắn mới không chết được.
"Được."
"Vì sao dễ dàng đồng ý như vậy?"
"Đam mê trận pháp không bỏ được."
"Vì sao tin tưởng ta có thể giúp ngươi?"
"Trực giác."
"Ngươi sẽ không hối hận."
Trên thuyền, Lê Dương kể về sự tình Phệ Đỉnh. Nguyên lai Phệ Đỉnh là một khối trận pháp, bên trong chứa vô cùng vô tận kiến thức về trận pháp, có điều mỗi khi Lê Dương hiểu xuống một trận pháp, cái trán của hắn lại lớn thêm một vòng.
Lê Dương nói:
"Tiểu nhân là bị người khác cấy Phệ Đỉnh vào đầu."
Lạc Khôi thấy sự tình không có đơn giản như vậy, hắn không nói Phệ Đỉnh, mà là người cấy kia. Chiếu theo Lê Dương nói qua về Phệ Đỉnh, đồ vật này không phải là thứ Tu Chân giới có được.
"Có biết là người nào?"
"Trên thuyền, một lão ngư xuôi về phía biển."
Lạc Khôi nghe đến điều này, tâm có chút lạnh xuống. Cái này không phải là cùng một lão ngư?
"Nói cho ta biết người kia còn nói gì?"
Bí ẩn lớn nhất mà Lạc Khôi muốn tìm kiếm lâu nay, đương nhiên là lão ngư kia. Có thể lão ngư đến với hắn giống như một giấc mộng, nhưng rất thật. Chưa nói là Lê Dương, đầu còn bị cấy vào Phệ Đỉnh, cái này không giống như trùng hợp, mà hắn cùng Lê Dương là bị sắp đặt.
"Thật ra không phải trực giác nói cho ta đi theo chủ nhân, mà lão ngư kia nói nên như vậy, còn vì cái gì hắn không nói."
Quả nhiên là vậy. Về trực quan, lão ngư kia không giống đang hại hắn, nhưng cái việc để Lê Dương theo hắn, đây không phải nói Lạc Khôi hắn có thể giúp Lê Dương đối phó Phệ Đỉnh?
Là lão ngư biết hắn sẽ tu Sinh Tử đạo? Hay biết hắn có khoảng mông lung không rõ?
Đúng, Sinh Tử đạo đến một mức độ nào đó, áp chế Phệ Đỉnh liền không khó. Còn nếu không có Sinh Tử đạo, hắn mang Lê Dương vào khoảng mông lung không rõ, không gì có thể giết được Lê Dương.
Mà theo Lạc Khôi suy đoán, khả năng cái sau là lớn hơn. Nếu lão ngư kia biết hắn có khoảng mông lung không rõ, đây thật sự là một kiện quá nguy hiểm.
Chưa nói lão ngư có mục đích gì, là tốt hay là xấu, ít ra hắn phải có tâm thế đi phòng bị.
Lạc Khôi mới không nói cho Lê Dương những việc này, hắn có chút nghĩ chuyện nhà nông, sẽ không có miếng bánh miễn phí, cả hắn cả Lê Dương, khả năng đang bị cuốn vào một cái vòng xoáy nào đó. Mà vòng xoáy này, không phải là chuyện dừng lại ở Tu Chân giới hay là Tiên giới.
Vậy thì chờ đi.
Lạc Khôi rất nhanh đặt cho Lê Dương cái tên Tam Đại Đầu, nói:
"Trước đó ngươi đến Phế Hồn Vực có chuyện?"
"Tiểu nhân đang học một cái hệ thống trận pháp cực kỳ lợi hại. Thông thường trận kỳ là làm bằng kim tinh, nhưng hệ thống trận pháp này lại lấy hồn làm trận kỳ."
Nghe Lê Dương nói, Lạc Khôi lại nghĩ đến mười hai bức tranh của Cổ Mạch Môn, thế giới quả nhiên vô hạn lượng, lý niệm không giống vận hành sẽ không giống, nhưng lấy hồn làm trận quả thật có chút huyễn.
"Đến dạy ta trận pháp."
Lạc Khôi nghĩ dễ lắm, Lê Dương lại thẳng thừng:
"Phệ Đỉnh có một cái quy tắc, muốn truyền dạy cũng được, nhưng phải thắng qua tiểu nhân mới được. Xin hỏi chủ nhân tu vi gì?"
Còn có chuyện này? Lạc Khôi nghĩ nghĩ, nói:
"Kim Đan cảnh."
"Vậy ta dùng một cái trận pháp cấp hai là đủ."
Trận pháp cấp hai tương đương với tu sĩ Trúc Cơ, Lê Dương nói ra điều này, Lạc Khôi có chút không dám tin tưởng, là trận pháp lợi hại hay là hắn yếu như vậy?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.