Hơn mười cái trận bàn nối tiếp nổ tung không làm Lạc Khôi lo lắng, hắn lo lắng chính là vết nứt. Hắc Ma Tử nghĩ hay lắm, thức hải bị đánh thủng đâu không thấy, chỉ thấy là vết nứt đang tham lam thôn phệ lấy chỗ bạo trong trận bàn khuếch ra, nửa điểm dư thừa cũng không bỏ xuống.
Có thể nói cái bóng đen do Hắc Ma Tử thả ra buộc Lạc Khôi không thể chăm chăm đi lo lắng vết nứt, nhưng hắn là cảm nhận được thức hải một trận đau.
Cũng phải công nhận một điều, đây là lần đầu tiên hắn cảm giác đau trong thức hải, nếu nói thể xác tổn thương còn có thể vãn hồi, ý niệm đau chỉ có thể là báo hiệu của điềm dữ.
Có điều Lạc Khôi buộc phải thả nổi tình thế, hắn trước nhất cần đối xuống cốt xương kia. Nhìn cái cách bóng đen kia bổ xuống cốt xương, nếu là người hiểu chuyện, lập tức sẽ bi ai.
Lạc Khôi cũng không ngoại lệ, hắn bi ai.
Thế giới có quá nhiều thứ không thể hiểu lấy cùng không thể tiếp xuống, như bóng đen này, nó rõ ràng là ảo ảnh, nhưng hết lần này đến lần khác lại có thể chân thật biểu đạt cảm xúc, loại cảm xúc chỉ có trong khốn cùng nhất của cuộc đời.
Đúng, có người sống vì người đã chết, cũng có người chết đi rồi cũng chưa phải là hết, bởi trong cái vô vọng của dòng chảy thời gian cùng cách biệt thế giới, không thể làm họ thôi nghĩ về lỗi lầm.
Ma là gì? Có lẽ nó không đại biểu cho tâm, nhưng đâu đó, đây là chấp niệm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-dao-vo-thien/1652064/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.