Chương trước
Chương sau
Sông Nhị Giang có một cái hố quần, dòng nước theo đó cũng xoay vần chứ không có chảy đi như là chỗ khác. Nếu đặt một chiếc lá trên mặt hố quần này rồi bỏ đi, khả năng mười ngày nửa tháng sau quay lại, chiếc lá vẫn còn ở đó.
Bình thường hố quần là không có ai xem trọng, đến tên gọi cũng bị bỏ quên, hôm nay vậy mà khác biệt, trong định hình của đại đa số người, nơi đây bây giờ gọi là bè nổi sông Nhị Giang.
Quả thật vậy, hôm nay giữa hố quần dựng lên một cái bè nổi, không biết do môn phái nào đứng ra bày bố đến, nhưng bè nổi lại gánh lên một cái võ đài, nhìn đến chỉ có thể là phục vụ tân sinh các phái tranh tài.
Đừng nhìn bè nổi giống như bất bênh giữa sóng nước xoay vần, chỉ có người có am hiểu trận pháp mới nhìn ra khác biệt, bè nổi cùng võ đài rõ ràng là được trận pháp phòng ngự gia trì qua, đủ có thể chịu được Kim Đan cảnh toàn lực đánh ra một kích.
Thời điểm thuyền Cổ Mạch Môn đến hố quần, Lạc Khôi không có nhìn nhiều về võ đài, hắn chăm chú chính là khu vực dành cho các môn phái ngồi lại, có đính danh rất cụ thể.
Đơn Dương Kiếm Phái, Song Ngư Môn, Thiền Trúc Điện, Giang Sa Môn, Kim Hồ đảo, Hắc Ti Môn, Cổ Mạch Môn, Lạc Vân vực, Vô Tắc quan, Trùng Khánh Ma Môn, Hắc Ma Phái, U Điện, Hồn Điện, Yêu Thần Cung, Bách Mộc Luyện Dược cùng Tam Tinh Bố, hết thảy mười sáu môn phái.
Giờ phút này, đa phần các môn phái đã cử người tới. Trông thấy tân sinh Cổ Mạch Môn ăn vận bí ẩn, trên phần ghế của Hồn Điện, một trung niên ghé vào tai một thiếu niên khác, nói nhỏ:
"Lá thăm nếu đưa Cổ Mạch Môn gặp phải ngươi, đem hắn xé thành trăm mảnh."
Thiếu niên không nói gì chỉ nhẹ gật đầu.
Phía bên này, Mạch Trần La trực tiếp dặn dò:
"Vì Trùng Động, các môn phái sẽ không từ thủ đoạn, cho nên trên đài không cần lưu thủ."
Lạc Khôi nhìn ra Mạch Trần La hàm ý, nếu là khi khác, Cổ Mạch Môn sẽ chừa cho mình đường lùi, lúc trên đài sẽ tính xuống được mất. Hiện tại Mạch Trần La không ngại để Lạc Khôi xuống tay với môn phái khác, rõ ràng đã không cần cân nhắc về sau.
Đằng sau Trùng Động, vẫn chưa biết kết cục Tu Chân giới như thế nào, thà rằng mượn tay Lạc Khôi giết đến một trận thống khoái, tại sao không làm?
"La trưởng lão, nếu là ta giết hết bọn tân sinh, các môn phái có mời ngươi uống trà?"
Lạc Khôi nửa đùa nửa thật hỏi, Mạch Trần La lại là khoát tay:
"Ta không thích trà, chỉ mong bọn chúng mời ta chén rượu."
Quảng Cáo
Mạch Trần La chính mình đi lên hàng ghế Cổ Mạch Môn, Lạc Khôi lại đi về khu chấp sự, tân sinh tham gia tranh tài bắt buộc phải kiểm tra số tuổi.
Cuộc đấu có tính chất quyết định như thế này, các phái sẽ không ngu ngốc đi gian lận độ tuổi tân sinh, cho nên việc xác nhận thường chỉ dừng lại ở tính hình thức mà thôi.
Để Lạc Khôi có chút khựng người lại, hắn vậy mà nhìn thấy một tên thiếu niên mới vừa hoàn thành trắc tuổi, có điều tên này thật sự rất quen.
Đã từng gặp ở đâu?
Tên thiếu niên kia lúc đi ra, ánh mắt lại rơi trên người Lạc Khôi, biểu cảm rất khó ngờ.
Hắn nhìn như cười mà không phải cười, ánh mắt lại không hề trốn tránh, ở trong đó còn pha lẫn sự rạch ròi.
Cái này ý là ta cùng ngươi không liên quan?
Lạc Khôi có chút giật mình, dõi theo thiếu niên rời đi, thiếu niên đi về phía hàng ghế của U Điện, trong tay xuất ra một lệnh bài, gõ gõ.
Thì ra là nó.
Vẻ mặt Lạc Khôi âm trầm xuống, một trong hai cái bóng thoát ra khỏi hắn không biết bằng cách nào đầu nhập vào U Điện. Chiếu theo vừa rồi thái độ, rõ ràng cái bóng nhận biết Lạc Khôi, nó càng là không có trốn tránh, chứng tỏ không hề sợ hắn.
Có điều, lấy Lạc Khôi bản tính, hắn rất nhanh chuyển từ âm trầm sang âm độc, nếu cái bóng muốn chơi, hắn mới là không sợ.
Chưa biết hai cái bóng là cái quỷ gì, nhưng bọn chúng biết về vết nứt, hắn phải cầm xuống hỏi cho rõ. Còn nếu chúng ngoan cố không khai, hắn liền diệt trừ.
Đối với Lạc Khôi, sẽ không có khái niệm nhượng bộ.
Đợi trắc tuổi hợp lệ xong, Lạc Khôi đi về chỗ ngồi Cổ Mạch Môn. Hầu hết các môn phái đã đến đông đủ, Lạc Khôi nhìn sang Thiền Trúc Điện, dẫn đoàn không phải Viên Minh mà là một người khác, hắn chỉ có thể coi như thôi.
Lại đưa mắt đến Đơn Dương Kiếm Phái, bên này một thiếu niên hướng hắn cười gật đầu, như là đã quen biết qua.
Quảng Cáo
Không phải chứ? Hai cái bóng từ vết nứt đi ra thế mà đều lục tục xuất hiện, càng là lựa chọn đầu nhập vào môn phái, chưa kể còn đại diện môn phái mình tham gia tân sinh thi đấu, cái này nhìn như trùng hợp lại giống như được sắp đặt.
Hai tên này nếu có thể đại diện cho môn phái tranh tài, nói rõ thực lực của bọn hắn sẽ không tệ. Nhưng thực lực này là vốn có sẵn hay mới luyện được?
Lạc Khôi rất muốn gặp hai cái bóng hỏi một chút, có điều thời điểm bây giờ không được. Theo cảm nhận của hắn, chỉ sợ thực lực của hai cái bóng là mới luyện mà thành, nếu cái này là sự thật, nói rõ tư chất hai tên này rất biến thái.
Không đơn giản, tân sinh thi đấu không đơn giản, việc hắn lấy tin từ hai cái bóng càng không đơn giản.
Lúc này, một lão già xuất hiện tại giàn nổi, cũng chính là môn chủ của Đơn Dương Kiếm Phái Hạ Hàn. Khác với dự đoán ban đầu, Hạ Hàn vậy mà ôm quyền, cười tươi:
"Hoan nghênh các vị đến với tân sinh thi đấu. Đơn Dương Kiếm Phái được cộng đồng môn phái tín nhiệm, rất vui mừng đứng ra chủ trì cuộc đấu này.
Trước nói một chút phương thức phân phối danh ngạch..."
Hạ Hàn nói chính là phương thức phân phối mà Lạc Khôi đã biết được. Theo Hạ Hàn nói thêm, thể thức thi đấu chính là bốc thăm loại trực tiếp, nếu ngươi thua trận đầu, danh ngạch liền vô duyên.
Chiếu đến phương thức phân phối cùng thể thức thi đấu, tân sinh chỉ có thể thắng liền hai trận mới có thể đạt xuống danh ngạch. Về phần lấy đến bao nhiêu danh ngạch, cần phải nhìn thứ tự của tân sinh trong bốn người mạnh nhất.
Mắt thấy các môn phái cũng không có phản đối cách làm này, Hạ Hàn ra lệnh:
"Bốc thăm bắt đầu."
Lần lượt mười sáu tên tân sinh đi lên giàn nổi bốc đến số thứ tự, cứ hai số liền kề sẽ thành một cặp đấu.
Lạc Khôi úp lại số thứ tự, nhìn xem con số 9. Cái này đồng nghĩa hắn thuộc cặp thứ 5 lên đài, gặp tên bốc được con số 10.
Thời gian không đợi được nữa, hai tên tân sinh số 1 và số 2 cũng không cần Hạ Hàn mời, đã chủ động tiến về võ đài, mười bốn tên còn lại chưa tới lượt, chỉ có thể lui về vị trí môn phái của mình.
Rất nhanh, mọi người đều nhìn ra cặp đấu số 1. Càng làm mọi người không thể tin nổi là, cặp đấu số một vậy mà lại chính là Đơn Dương Kiếm Phái gặp Song Ngư Môn.
Quảng Cáo
Ai cũng biết Đơn Dương Kiếm Phái cùng Song Ngư Môn là hai thế lực lớn, nhưng gặp nhau sớm như thế này, chắc hẳn sẽ rất lấy làm khó xử.
Đơn Dương Kiếm Phái còn tốt, bọn hắn mặc định đã có hai danh ngạch, riêng Song Ngư Môn, bọn hắn thua chính là mất hết.
Trên võ đài, thiếu niên Đơn Dương Kiếm Phái nói ngắn gọn:
"Tinh Lạc."
Đối diện hắn, đại diện cho Song Ngư Môn lại là một thiếu nữ, tính cách cũng rất phái nữ, châm chọc nói:
"Hạ du Cửu Long mạch luôn đặt chung Đơn Dương Kiếm Phái bên cạnh Song Ngư Môn. Hôm nay Song Nhi Tâm ta sẽ để mọi người biết, Đơn Dương Kiếm Phái rác rưởi không xứng với điều này."
Tinh Lạc đưa tay ngoáy lổ mũi, đây là giới tính gì, cư nhiên như thế khó nhìn?
Không nha, đây là sinh vật gì, cư nhiên như thế hỗn? Phi, không phải, đây là quái vật gì? Sau một hồi ngắm nghía, Tinh Lạc ngô nghê:
"Của ngươi hơi nhỏ, lấy về cũng không dùng tiện."
Hắn hứng thú nhất là thu thập xương cốt, nhưng Song Nhi Tâm ngoại hình có vẻ nhỏ nhắn, không thích hợp cho nhiều việc.
Người Đơn Dương Kiếm Phái quả nhiên độc miệng, Song Nhi Tâm cả khuôn mặt đỏ lên vì tức giận, hét lên:
"Ta giết ngươi."
Tức thì, hai tay Song Nhi Tâm đồng thời bắt chéo lại rồi hất ngược ra phía sau, một cột nước từ hố quần sông Nhị Giang theo đó bắn lên cao, mà phía trên đỉnh cột nước lại trôi nổi lên một đầu thuồng luồng, con mắt ngoan độc nhìn lấy Tinh Lạc, như muốn thay Song Nhi Tâm phẫn nộ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.