Kỳ thật Lạc Khôi cũng không phải muốn phô trương, hắn có thể lựa chọn giết đi Mạch Trần Tử một cách quỷ không biết thần không hay, nhưng hắn buộc phải giết Mạch Trần Tử trước mắt Mạch Trần Phu cùng Mạch Trần La. Hắn không rõ Mạch Trần La đối với hắn ấn tượng như thế nào, nhưng Mạch Trần Phu là có tin tưởng hắn. Mạch Trần Phu có tiếng nói lớn nhất trong Cổ Mạch Môn, đồng nghĩa với Cổ Mạch Môn tin tưởng hắn. Mặc dù trên danh nghĩa là kẻ đánh thuê, nhưng Lạc Khôi cho rằng giá tiền mà Cổ Mạch Môn trả cho hắn rất lớn, từ Thuỷ pháp, Thuỷ độn đến Cổ Mạch Các, không có cái nào là tầm thường. Việc công khai giết Mạch Trần Tử, đây là Lạc Khôi muốn nói cho Cổ Mạch Môn biết hắn ân oán rõ ràng, nếu Mạch Trần Tử muốn giết hắn, hắn chỉ có cách đem Mạch Trần Tử tiêu diệt, đồng dạng, nếu hắn đã nhận chỗ tốt từ Cổ Mạch Môn, hắn sẽ vì Cổ Mạch Môn mà ra sức. Sẽ không có bất cứ nhân tố nào ảnh hưởng đến cuộc làm ăn này. Mạch Trần Phu thở dài, hắn biết Lạc Khôi tâm ý, nhưng đã rất lâu rồi Cổ Mạch Môn mới tìm đến một người có hy vọng như Mạch Trần Tử, chết đi chính là tổn thất. Cổ Mạch Môn vẫn vậy, vẫn là một ngày qua một ngày lại suy yếu đi một chút, hắn cùng Mạch Trần La đã già, rất nhanh sẽ lui về phía sau, rất cần một người đến để cầm trịch, chỉ là dạo gần đây Cổ Mạch Môn giống như vô duyên với người tài. Mạch Trần La thì lại cảm khái, nói: "Giết tốt lắm." Đợi Lạc Khôi rời đi, Mạch Trần La đưa tay bắt đến bàn tay Mạch Trần Tử vẫn còn đứng chết, có chút thất thố: "Hắn một cái nháy mắt huỷ đi toàn bộ một trăm kinh mạch của Mạch Trần Tử." Cái này cũng làm Mạch Trần Phu chấn kinh, huỷ đi một người tất cả kinh mạch đến hắn còn làm không được, huống chi chỉ là một cái nháy mắt? ... Ban đêm. Đã lâu lắm Lạc Khôi không uống Hồi Ức trà, hôm nay hắn nấu đến một bình, trà nóng lan hương, Lạc Khôi cầm chén trà trên tay, chưa vội uống. Thưởng trà vốn dĩ là một chuyện thanh tao, có điều cha hắn có vẻ không thích điều này, vậy mà biến thưởng trà thành u ức, dày vò không nguôi. Chuyện xưa, chuyện cũ đi qua, nhưng nếu có thể một lần tàn nhẫn rũ bỏ quá khứ, có lẽ sẽ không có đau thương về sau. Nhưng hỏi hồng trần, có mấy ai rũ bỏ được? Quảng Cáo Đứng trên khía cạnh nào đó, có một người, một nơi, một ký ức để hướng về, tìm về, nghiền ngẫm đã là may mắn. Như bản thân Lạc Khôi, có người nào, nơi nào, ký ức nào để hắn hướng đến? Hắn cô đơn, cả trong chén trà. Có thể hắn được sống, rồi mạnh lên, nhưng trong năm tháng đằng đẵng của cuộc đời, đâu là đích đến? Thật sự là vô định. Lạc Khôi uống trà, đọng lại trong hắn chỉ quanh quẫn một chữ 'vô'. Vô cảm, vô sầu, vô áy náy. Không muốn tiếp tục sự tình nhàm chán này, Lạc Khôi bước lên tầng hai Cổ Mạch Các, đưa tay muốn bắt lấy bản Cửu Dương Quyết. Chỉ là khi Lạc Khôi nhìn đến một đoạn vải nằm ngay ngắn bên cạnh Cửu Dương Quyết, hắn thật sự không biết nói gì. Từ ngày bước vào tu chân, phải nói vận khí của hắn tệ không thể nói tệ, tốt cũng chưa hẳn tốt. Khoảng mông lung không rõ đem đến tương lai cho hắn rất đáng chờ, nhưng đó cũng chuyện của rất lâu sau. Hắn lo lắng nhất vẫn là vết nứt trong thức hải, Quỷ đạo cùng Phản đạo, thật sự mà nói hắn mất khống chế bọn này, chưa kể hai cái bóng từ trong vết nứt thoát ra ngoài đang làm cái quỷ quái gì? Hiện tại nha, Trùng Dương Quyết hắn không bỏ ra một chút công sức nào đều có thể ghép đủ, đây là vận khí trêu ngươi? Ngày đó lão bà gặp nhau tại Dã Nguyệt thôn đưa cho hắn tấm vải, không ngờ đó lại là Lạc Dương Quyết. Lâu nay hai nửa đồ vật tưởng chừng cách xa vạn dặm, không ngờ đều nằm chung một chỗ trong túi của hắn. Kể cũng lạ, rõ ràng hắn là tuỳ ý ném đến tầng hai, hai thứ này lại có thể tự tìm đến gần nhau, nói rõ bọn chúng chưa từng muốn phân tách ra. Mặc dù Lạc Khôi thuận tiện góp đủ Trùng Dương Quyết, nhưng hắn cũng là thầm tiếc hận vận khí trêu ngươi. Thiên địa này đã không cho phép Trùng Dương Quyết tồn tại, hắn thu thập đủ thì như thế nào? Lạc Khôi đem Cửu Dương Quyết cùng Lạc Dương Quyết mở ra, một bên chín cái mặt trời phân bố đều nửa cái bức tranh, tách biệt bên kia là một mặt trời có phần lẻ loi, tất cả đều hiện ra trước mặt hắn. Không phải, Lạc Khôi có chút nhíu mày, rõ ràng Cửu Dương Quyết là có chín mặt trời, nhưng Lạc Dương Quyết có vẻ không phải mặt trời, dường như đó là mặt trăng. Quảng Cáo Dã Nguyệt? Nghĩ đến lão bà, nghĩ đến Dã Nguyệt thôn, lại nhìn đến bức vẽ Lạc Dương, Lạc Khôi quả quyết đây chính là mặt trăng, nhưng tại sao không gọi Dã Nguyệt mà lại là Lạc Dương? Xem ra khi Đoạn Dương vẽ đến nét bút cuối cùng đã bị thiên địa phản đối, chỉ có thể thay đổi nét bút đổi thành mặt trăng, nếu không chỉ sợ Trùng Dương Quyết đã bị xoá bỏ chứ đừng nói còn lưu tồn xuống Cửu Dương cùng Lạc Dương. Như vậy nếu ý định của Đoạn Dương đều vẽ đến mười cái mặt trời, một khi thành hình nó sẽ bá đạo như thế nào? Chỉ tiếc không ai có thể nghiệm chứng được điều này, cho dù ghép được hai bức tranh lại, cũng chỉ là chín mặt trời cùng một mặt trăng, so với ý tưởng ban đầu mười mặt trời, tin tưởng cũng sẽ có nhất định khoảng cách. Thu hồi đi Cổ Mạch Các, Lạc Khôi đi tới biệt viện của Mạch Trần Phu. Quả thật Trùng Dương Quyết dụ hoặc quá lớn, nó càng là có liên quan đến Trùng Động, cho nên hắn muốn tìm cách tái hợp bức tranh, chứ không đơn thuần tu luyện riêng lẻ Cửu Dương Quyết cùng Lạc Dương Quyết. Không thể phủ nhận Mạch Trần Phu ít nhiều gì thì kinh nghiệm cùng cái nhìn sẽ độc đáo hơn hắn gấp nhiều lần, biết đâu Mạch Trần Phu sẽ đem đến gợi mở? Mạch Trần Phu vậy mà cũng đang uống trà, thấy Lạc Khôi đến nên cố giãn ra một nụ cười, thân thiết nói: "Lạc tiểu đệ, mời ngồi." Căn phòng của Mạch Trần Phu bày biện có phần cổ quái, ngoại trừ cửa đi vào thì cách vách ngăn đều áp đến tấm kính, khi Lạc Khôi ngồi xuống bàn, có thật nhiều Lạc Khôi cùng Mạch Trần Phu đang ngồi xen kẻ nhau. Mạch Trần Phu chủ động giải thích: "Cổ Mạch Môn có một pháp kỹ gọi là 'Bản Kính', có thể nhìn thấu dịch dung nguỵ trang, nếu là hồn ma yêu quỷ, không chừng cũng sớm nhận rõ. Chỉ là tập luyện có chút đặc thù, mới để Lạc tiểu đệ nhìn đến cảnh đáng chê cười này." Tu luyện pháp kỹ thường sử dụng đồ vật phụ trợ, nhưng dùng kính để áp như thế này là lần đầu tiên Lạc Khôi chứng kiến, hắn cười: "Nào có. Có thể tăng lên thực lực bản thân, ngại gì cái nhìn của người khác? Tỷ như ta, đã giết người là không thoả hiệp, cũng là chưa bao giờ lo lắng ánh mắt của người khác." Nhân sinh có tiến có lùi, nhưng bản tâm vốn là chuyện không thể dao động, hắn có thể làm ác, hắn mang trong người Quỷ đạo, nhưng hắn chưa bao giờ áy náy việc mình làm. Mấy ngày tiếp xúc nhau, Mạch Trần Phu có chút hâm mộ Lạc Khôi, có đôi khi một thân một mình mới thực sự sống vì mình, hắn có Cổ Mạch Môn quấn thân, chỉ có thể bỏ qua nhiều thứ, thậm chí tự trọng của mình. Có thể hắn quá chu toàn, cho nên Cổ Mạch Môn mới càng xuống dốc? Mạch Trần Phu đáp lời: "Người luôn là như vậy, vì sinh tồn, có lúc phải cố bắt lấy thứ không thuộc về mình, chối bỏ cái vốn là của mình. Riêng ngươi, ta không thấy điều này." Quảng Cáo Hắn thấy Lạc Khôi bỏ xuống được người khác bàn tán, chứng tỏ Lạc Khôi không có chán ghét bản thân mình, càng không có chối bỏ người khác bàn tán. Đúng, Lạc Khôi theo đuổi là bản tâm, người khác có thể chối bỏ hắn, nhưng hắn không thể chối bỏ bản thân mình. Cảm thán mấy câu, Mạch Trần Phu chuyển cho Lạc Khôi một chén trà, hỏi: "Lạc tiểu đệ tìm ta có chuyện gì?" Lạc Khôi như đã có chuẩn bị trước, nghiêm túc: "Mạch môn chủ, nếu ngươi thu thập đủ mười ba bức tranh, liệu thiên địa này có cho phép lập thành trận?" Mạch Trần Phu đương nhiên biết Lạc Khôi sẽ không vô cớ hỏi điều này, rất có thể Lạc Khôi nghe đến truyền thuyết về Đoạn Dương, cho nên mới đưa ra thắc mắc này. "Theo ta suy đoán, thiên địa càng sẽ cho phép mười ba bức tranh lập trận. Sở dĩ Trùng Dương Quyết bị huỷ, đó là nó đối với Tu Chân giới có hại. Trùng Động lần này kết thúc, chỉ sợ Tu Chân giới rơi vào lầm than, có lý do gì để thiên địa xoá bỏ một trận pháp có thể bảo hộ đa số người?" Chuyện này? Lạc Khôi có chút đau đầu, hỏi sang cái khác: "Vậy dị pháp mười ba thiên đâu?" Mạch Trần Phu ngay thẳng: "Dị pháp mười ba thiên không giống, nó là công pháp đã định hình, thiên địa có thể sẽ không cho phép ngươi luyện đến thiên thứ mười ba, chứ không có chuyện xoá bỏ như là Trùng Dương Quyết." "Nếu đem Cửu Dương Quyết cùng Lạc Dương Quyết đến Tiên giới, có thể ghép đôi bọn chúng sao?" Lạc Khôi cũng là không nhịn được, quyết nghe đến cách nhìn của Mạch Trần Phu.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]