Đầu trọc nghe Lạc Khôi hỏi, không ngần ngại trả lời:
"Đoạn Phật có làm cho ngã rẽ vì thế mà biến mất? Phật vô lượng, ngã rẽ vô hạn lượng, làm sao có thể chặt đứt tất cả ngã rẽ.
Ta lưu lại con mắt, chính là để người tiếp nhận nó làm một chuyện."
"Chuyện gì?"
Lạc Khôi như bị đầu trọc dẫn dắt, có chút vô thức vạ miệng theo. Đợi đến khi hắn tỉnh táo lại, hắn mới thấy mình quá bị động.
Về lý, đây là đồ vật do hắn đạt đến, muốn như thế nào phải nhìn ở hắn. Còn nữa, đây chỉ là ý thức gặp nhau, hắn việc gì phải nghe đến tên đầu trọc giống như ra lệnh?
"Thay ta giết Phật."
Không đợi Lạc Khôi làm ra cái gì, tên đầu trọc đã cười độc nói ra. Hắn không nói Phật ở nơi nào, ai mới là Phật, nhưng lại cho Lạc Khôi cảm giác Phật là tồn tại, việc giết đến Phật tựa hồ là thực tế.
Lạc Khôi nghĩ nghĩ, đưa chân đạp về phía tên đầu trọc, hắn không muốn tên đầu trọc này dẫn dắt làm bậy.
Thân ảnh đầu trọc liền sụp đổ xuống, nháy mắt tan thành từng điểm tối. Nhưng để Lạc Khôi có chút trầm xuống, bầy côn trùng kia không có điểm bám vậy mà hướng hắn lao qua, bu đầy ý niệm của hắn.
...
Lạc Khôi có chút đau đầu, lời của tên đầu trọc kia rõ ràng mâu thuẫn, hắn không muốn phản bội Phật pháp nên mới lựa chọn đoạn Phật, nhưng vì cái gì lại muốn giết Phật?
Chưa kể Phật đạo tồn tại không biết qua bao nhiêu thời gian, một tên tiểu tốt như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-dao-vo-thien/1652039/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.