Trần Phong nhìn bóng dáng các nàng rời khỏi cũng không có lo lắng.
Với tu vi của Thiên Nguyệt Cầm, tại Nam Hải này có thể đi ngang, ai mà trêu chọc được các nàng.
Hắn lại nhìn xung quanh Minh Nguyệt Lâu, thấy lúc này có mấy cái nữ tử mỹ mạo đang đứng đó, nhìn qua bên này.
Hắn lại nhìn phía trên có vài chục cái lỗ thủng, xấu hổ cười một tiếng, ném ra một ít Linh Thạch xem như bồi thường rồi cất bước ly khai.
Trần Phong cũng không có đuổi theo các nàng, một mình tiến về Càn Long Thương Hội, nhưng ai nào biết đây cũng là lần đầu cũng là lần cuối cùng Thiên Nguyệt Cầm cùng chúng nữ gặp hắn ở Hạ Giới.
..
..
-Xú phôi đản, chết tiệt, đồ không có lương tâm.!
Thiên Nguyệt Cầm đi trên đường, nhìn lại phía sau không thấy bóng dáng Trần Phong đuổi theo, tức giận đến giậm chân, miệng không ngừng mắng.
Nàng chỉ là giận hờn bỏ đi, đánh lẽ Trần Phong phải theo sau xin lỗi, nài nỷ chứ, sống chung với nhau từ nhỏ tới lớn, ngay cả tính tình nàng mà hắn còn không biết, thật đáng giận mà.
Các nàng còn lại thì nhìn nhau lắc đầu, không ngờ Thánh nữ của Thiên Thánh Cung lại biểu hiện ra thái độ này.
-Nguyệt Cầm tỷ, đừng trách hắn, tên này trên tình trường thì đầu toàn đất, tất cả chúng ta không có mấy cái là hắn tự mình chinh phục, bọn ta đều là thiêu thân lao vào lửa thôi.
Nhan Như Ngọc cười nói, quả thật trong đám nữ nhân, đa số là tự tìm đến Trần Phong rồi sa vào tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-dao-vinh-hang/1669108/chuong-142.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.