-Xin lỗi!?
Trần Phong cười, xoay người lại đối diện thanh niên kia, ánh mắt chằm chằm nhìn hắn, cả hai cách nhau chỉ năm bước.
-Ngươi tính là thứ gì?
Trần Phong lạnh lùng phun ra một câu, áp lực lạnh lẽo đè lên người thanh niên kia.
Từ lúc đến Nam Hải hắn đã điệu thấp quá nhiều, nhưng cái gì cũng có giới hạn, tưởng hắn là người lương thiện sao, ai cũng có thể chọc lên đầu hắn rồi phũi phũi bờ mông rời đi.
Nghĩ hắn là quả hồng mềm muốn bóp sao thì bóp, lão hổ không phát uy lại tưởng hắn là mèo bệnh.
Tranh chấp trên đường cũng được rất nhiều người chú ý, nhanh chóng vây lại nghị luận chỉ chỉ trỏ trỏ.
-Tên kia là ai, một Tứ Cấp Đan Sư hắn cũng không để trong mắt, cũng tốt cho họ Luyện Dược này đỡ ngang ngược càn rỡ.!
-Trâu, tiểu huynh đệ quá trâu, mau cho lũ Luyện Dược Sư này một bài, để cho bọn hắn biết nước biển vì sao lại mặn.
Một vài người không sợ chuyện không đủ náo nhiệt, giơ lên ngón tay cái khàn cổ họng hô.
Chúng nữ bên cạnh âm thầm lắc đầu.
Mặc dù các nàng ở bên cạnh Trần Phong không dài, nhưng cũng biết thằng này tính cách cuồng ngạo, lại để cho hắn đi xin lỗi chắc chắn là không có khả năng.
Từ khi đến Nam Hải, Trần Phong cũng đã ẩn nhẫn rất nhiều, hôm nay tên Đan Sư này lại gọi hắn là "tiểu bạch kiểm", lại tự xưng là thiếu gia, cho mình thân phận cao quý.
Điều này lại để cho Trần Phong nổi nóng, mấy ngày qua hắn cũng nhịn một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-dao-vinh-hang/1669100/chuong-134.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.