Vài ngày trôi qua, Trần Phong vẫn ngồi bất động như một tượng đá, từng luồng khí tức huyền ảo bao quanh người hắn.
Tuy hắn ngồi đó nhưng làm cho người ta có cảm giác hắn không tồn tại, cứ như dung hòa với thiên địa.
Trần Phong chìm sâu vào bên trong lĩnh ngộ,, phía trước mắt xuất hiện một mảnh thủy vực gần như vô biên vô hạn, từ bờ sông chỉ nhìn thấy nước từ trên trời đổ xuống, hoàn toàn nhìn không thấy được hạ lưu.
Bề mặt nước đen như mực, cũng không yên ả, sóng triều vỗ tới bên bờ, tựa như có một bàn tay vô hình liên tục vỗ nước lên bờ, ẩn chứa một cỗ lực lượng vô hình, bước chân Trần Phong rơi trên mặt nước, cỗ lực lượng vô hình cũng không có nâng hắn lên, bước chân của hắn trực tiếp đạp xuống đáy nước.
Trong lòng Trần Phong hiểu ra, đây là pháp tắc, từng cỗ lực lượng huyền ảo phách động lấy không gian, nhưng những đoàn lực lượng này đều là vô tung vô ảnh, bắt không thấy, sờ không tới.
Hắn bắt đầu chân chính tiếp xúc với đạo, nhưng lại cảm giác không thể nắm bắt, giống như lực lượng vô hình trên mặt nước, làm Trần Phong chưa cách nào lĩnh ngộ được đường ra.
- Nếu ta có thể cảm xúc được cỗ lực lượng vô hình trên mặt nước kia, dựa vào cỗ lực lượng đó để đi trên nước, mà không bị chìm xuống, đến trình độ này ta hắn có thể lĩnh ngộ được lực lượng của thiên địa.
Trần Phong nhủ thầm trong lòng, nghĩ như thế, hắn lần thứ hai vừa nhấc chân, đi vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-dao-vinh-hang/1669090/chuong-124.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.