Trần Phong lắc lắc đầu, khẳng định nói, ánh mắt lướt về Nhan Như Ngọc, ý muốn nói là ngươi đồ sát gần trăm người, mà ta lại mang tiếng xấu.
Nhan Như Ngọc cũng nhìn ra lời trong lòng Trần Phong, nở một nụ cười như hồ ly, ôm cánh tay hắn làm nũng như một người vô tội.
Mọi người nhìn cảnh này đều âm thầm bội phục đầu rạp xuống đất, tình cảnh này có ý nghĩa gì, ý nghĩa là tên Trần Phong này đã câu dẫn được đệ nhất mỹ nữ Tây đại lục a, nữ thần của vô số thanh niên tài tuấn, điều này làm số lượng ánh mắt thù địch chiếu tới Trần Phong ngày một nhiều.
-Như Ngọc theo sư phụ trở về trận doanh, việc này chúng ta không tiện can thiệp.
Vân Ngọc Hà nhìn đệ tử yêu quý bộ dáng này, biết là có chuyện không tốt liền lôi kéo trở về tránh nàng rơi vào tay giặc, hiện tại Cực Lạc Môn của nàng duy trì trạng thái trung lập, không muốn chen chân vào vũng nước đục của các môn phái.
Huống hồ hiện tại Nhan Như Ngọc tu vi chỉ kém nàng một tiểu cảnh giới, tiền đồ vô lượng, cần gì phải dính vào Trần Phong, dù cho hắn có là thiên tài yêu nghiệt, nhưng rất nhanh cũng sẽ thành một người chết, một khi chết đi thiên tài đến mấy cũng trở về con số không.
-Không! xin lỗi sư phụ, ta đã lựa chọn hắn, nhất quyết sẽ không từ bỏ, yên tâm ta cũng sẽ không liên lụy môn phái, dù ra sao đi nữa Cực Lạc Môn cũng là nhà của ta.
Nhan Như Ngọc không muốn buông bỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-dao-vinh-hang/1669073/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.